Chương 3: Thế giới vườn trường

“Tiểu thư, lão gia gọi cô xuống cùng ăn sáng” Dì Lý cúi chào mỉm cười nói.

Tần Diệu Diệu gật gật đầu nói:” Một chút nữa cháu sẽ xuống.”

Là Tần Gia trụ cột Tần phụ dường như đều dành tất cả sủng ái cho nữ nhi lại không biết sau này bởi chính nữ nhi mà dẫn tới phá sản. Nhưng đó chỉ là nguyên tác hiện giờ cô đã tới nơi này chắc chắn sẽ ngăn cản việc đó xảy ra. Tân Diệu Diệu đơn thuần mà nghĩ.

Sau khi thay quần áo cùng rửa mặt Tần Diệu Diệu nhìn chính mình trong gương. Da thịt trơn trượt, bụng có thể nói không có mỡ thừa cùng làn da trắng nõn xuống chút nữa là đôi chân thẳng tắp trắng bóng không một vết tích. Gương mặt thì không cần nói hai mắt long lanh tựa như thanh tuyền, miệng nhìn như anh đào dẫn dụ người cắn một miệng thêm vào đó là bộ ngực cao ngất sau khi được hệ thống thêm danh khí vào cả người nhìn đâu cũng mị hoặc.

Sau khi sửa soạng xong xuôi cô liền đi xuống lầu theo thói quen ngồi đối diện với Tần phụ, giờ cô mới nhìn rõ được Tần phụ dù bề ngoài có vẻ nghiêm nghị nhưng ánh mắt nhìn cô lại chứa đầy sự yêu thương, làn da theo năm tháng cũng để lại dấu vết nhưng không che đậy được sự quyết đoán khi trẻ tuổi.

Tần Diệu Diệu nhẹ cười đối với Tần Phụ nói:” Ba ba, buổi sáng tốt lành.”

“ Từ Từ buổi sáng tốt lành” nói xong liền cúi đầu chăm chú đọc báo.

Mà Tần Diệu Diệu cũng quen thuộc với động tác này nên cũng không bất ngờ vì cô có thấy được sự ôn nhu trong mắt Tần phụ.

Nhanh chóng ăn bữa sáng xong, Tần Diệu Diệu tìm cơ hội ra ngoài đi dạo kiếp trước lúc còn sống vì trở thành một người con ngoan trong mắt ba mẹ cô chỉ cắm đầu vào học mà không để ý xung quanh giờ đây cô muốn khám phá thế giới bên ngoài là như nào. Đồng thời suy nghĩ kế sách tránh xa cốt truyện, nam chính, nữ chính.

"Ba ba, con đi chơi đây."

Nhìn con gái rời đi Tần phụ cười cười mặt mang theo sủng nịnh nói: "" Cẩn thận một chút, đừng chơi quá muộn."

"Đã rõ, he he." sau đó là hình ảnh cô gái nhỏ lon ton chạy khỏi nhà.

Đang lái xe Diệu Diệu nhận được thông báo của hệ thống.

[Ký chủ, Đường Đường phải ngủ đông một thời gian, trong lúc này ký chủ muốn làm gì cũng được chỉ cần cuối cùng có thể hoàn thành nhiệm vụ là được. À còn nữa ngoài nhiệm vụ ra ký chủ đừng quên thu thập nam nhân " Thể dịch nga"]

“Ừm” mà khoan rốt cuộc thể dịch là cái quỷ gì, nhớ đến một bộ danh khí trang bị, có lẽ là tϊиɧ ɖϊ©h͙ đi. Thiếu nữ hiện tại nói cho cô chân tướng.

[ chúc mừng ký chủ đã hiểu ra nhiệm vụ chân lý, ký chủ hãy tiếp tục nỗ lực nha ^0^.].

Nhếch nhếch môi, Tần Diệu Diệu bất đắc dĩ tiếp thu sự thật này.

Tâm tình không tồi Tần Diệu Diệu lái xe đi dạo đến công viên thời điểm, một người nam nhân bỗng từ đâu xông ra trước xe cô, cũng may cô phanh lại kịp thời mới không đυ.ng người đó, nhìn xung quanh cũng không có người mà nhìn người trước mặt cũng không giống muốn ăn vạ, cô đưa người tới trên xe chuẩn bị đưa đến bệnh viện, ai ngờ người đó lẩm bẩm nhắc mãi một câu “Không đi bệnh viện”, không còn cách nào khác Tần Diệu Diệu vì bị người đó nắm chặt mà đáp ứng, liền lái xe đem người đó về căn hộ mình thuê ở gần trường học. Trước khi hôn mê Dạ Cảnh Diệu cảm thấy mình đang ôm ấp thứ gì đó không chỉ mềm mại còn thơm, sau đó liền mất đi ý thức.

Ở chung cư, Tần Diệu Diệu đơn giản xử lý vết thương cho nam nhân giúp cho chỗ bị thương ngừng chảy máu, thế giới cảm tình trống rỗng , giúp này ngừng xuất huyết, cảm tình thế giới trống rỗng Tần Diệu Diệu ở cắt ra áo quần của nam nhân liền sửng sốt, thân thể cường tráng nháy mắt nảy ra tới, bụng không hề có mỡ thừa ngược lại sáu múi ngon đẹp rõ ràng, nhân ngư tuyến phá lệ rõ ràng, mà thân dưới phình phình lên một lêu nhỏ có thể thấy nó khủng cỡ nào, không sai, trong bốn nam chính Dạ Cảnh Diệu thứ ấy là thô tráng nhất, nữ nhân bình thường cùng anh làm chỉ cảm thấy thống khổ mà không tìm được vui sướиɠ, nhưng nếu Tần Diệu Diệu liền khó nói.

Làm xong hết thảy, gương mặt Tần Diệu Diệu đõ thẩm, tựa như một quả táo đợi người hái.

Chậm rãi tỉnh lại Dạ Cảnh Diệu dừng một chút, không nghĩ trong lúc ra cửa xử lý công việc sẽ bị đánh lén, bất quá những người đó cũng không phải đối thủ của hắn, ngược lại bị chút vết thương nhẹ mất máu quá nhiều mà hôn mê. Đã từng Dạ gia là hắc đạo vương giả, không tiến quốc nội có khổng lồ thực lực, ngay cả nước ngoài cũng chiếm hữu nhất định cứ điểm, chẳng qua thuận theo thời thế, dần dần tẩy trắng, nhưng ở hắc đạo trung thực lực lại không giảm năm đó.

Đầu óc tỉnh táo lại Dạ Cảnh Diệu theo rầm rì tiếng ca đi tới phòng bếp, chỉ nhìn đến một người thiếu nữ chính vừa làm đồ ăn vừa hát ca, duy mĩ hình ảnh làm Dạ Cảnh Diệu trong lòng nhảy dựng.

“Cậu tỉnh rồi sao, cảm giác thân thể như thế nào”, kiều nộn thanh âm làm Dạ Cảnh Diệu ý thức thu hồi.