Chương 15: Boss hắc hóa muốn ôm một cái (14)

Hôm nay Tống Nhất Bùi cũng không quá thảm, tốt xấu gì cũng gọi cơm một phần thức ăn chay.

Nhưng đĩa trứng chiên hoa miễn phí cùng món canh trứng cà chua đặt ở bên trái góc bàn kia, nhìn thôi đã không muốn ăn.

"Cậu chỉ ăn cái này thôi à?" Mạnh Nhàn nhìn lướt qua, vô cùng ghét bỏ mà nói.

Tuy nàng thích ăn canh nhưng không phải món canh nào cũng lọt vào mắt của nàng.

"Bạn học, cảm... cảm ơn cậu lần trước đã mời tôi ăn cơm, nhưng mà, lần này tôi có cơm rồi, cậu không cần mua cho tôi nữa."

Tống Nhất Bùi thấy Mạnh Nhàn cầm túi giấy lại đây, nhanh chóng nói.

Sợ Mạnh Nhàn lại đưa cho hắn một phần cơm khác.

Vô công bất thụ lộc, hắn có chút hổ thẹn.

"Mạnh Nhàn." Mạnh Nhàn nói ra tên của mình xong liền đứng dậy, "Giúp tôi canh đồ ăn một lát."

Một chút cũng không khách khí.

Tống Nhất Bùi bỏ vào miệng một muỗng cơm, buồn bực suy nghĩ, sao cô gái này lại có thể tự nhiên như vậy?

Mạnh Nhàn không mua cơm, chỉ mua hai chén canh.

Một chén cho Tống Nhất Bùi, còn một chén để lại cho mình ăn.

Hai hàng lông mày của Tống Nhất Bùi cau chặt lại.

Hắn hối hận vừa rồi bản thân đã không suy nghĩ chu toàn, hắn không chỉ không cần cơm của Mạnh Nhàn mà ngay cả canh của cô hắn cũng không cần.

"Cơm ngày hôm qua, cùng canh ngày hôm nay không phải cho không cậu." Mạnh Nhàn nhìn thấu tâm tư của Tống Nhất Bùi, từ từ nói: "Tôi hi vọng cậu có thể theo đuổi Mạc Lị."

Nhắc đến Mạc Lị, hai mắt Tống Nhất Bùi liền phát sáng.

Chỉ là, hắn không hiểu được hàm ý của Mạnh Nhàn.

Mạnh Nhàn nói những gì tối hôm qua nàng nhìn thấy ở nhà hàng, cũng như những gì sáng nay vừa nhìn thấy cho Tống Nhất Bùi nghe.

"Thế Cố Hiển lại là một tên tra nam!" Tống Nhất Bùi nắm chặt bàn tay, hung hăng đập lên bàn.

Mạnh Nhàn bình tĩnh, nói: "Tôi đã quan sát cậu lâu rồi, biết lấy tính cách của cậu chắc chắn không có khả năng cậu sẽ theo đuổi Mạc Lị, vì thế cậu như vậy..."

Nghe Mạnh Nhàn nói ra kế hoạch của mình xong, Tống Nhất Bùi liền trợn mắt há hốc mồm.

Từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ tới còn có loại thao tác này.

"Có được không?" Hắn chần chờ.

Mạnh Nhàn dùng muỗng đảo đảo bát canh, cười nhẹ: "Thử thì mới biết."

Tống Nhất Bùi nhíu mày cân nhắc.

Cuối cùng, hắn quyết định, gật đầu nói: "Được, tôi sẽ nỗ lực. Bất quá, Mạnh Nhàn, vì sao cậu lại muốn giúp tôi?"

Mạnh Nhàn tự phát cho mình một thẻ người tốt, cười tủm tỉm: "Bởi vì tôi là một người tốt."

Thời gian nháy mắt trôi qua, lên lớp xong đã tới bốn giờ rưỡi, Mạnh Nhàn cân nhắc qua một lát nữa là có thể dùng cơm tối rồi.

Đúng lúc này, di động của nàng vang lên.

Là một dãy số xa lạ thuộc thành phố này.

Mạnh Nhàn nhận điện thoại: "Alo."

"Mạnh Nhàn."

Giọng nói trầm thấp mà ưu nhã từ bên kia điện thoại truyền đến, trước mắt Mạnh Nhàn liền hiện lên một khuôn mặt anh tuấn.

"Chiến Lệ Kiêu!"

"Ừ, là tôi. Buổi tối cùng ăn cơm đi, tôi tới đón em."

Không phải câu hỏi mà là trần thuật.

Mơ hồ mang theo cảm giác bá đạo.

Nhưng sự chú ý của Mạnh Nhàn không nằm ở điểm này, nàng tò mò hỏi: "Ngày hôm qua chúng ta không có lưu số điện thoại của đối phương, làm sao anh biết số của tôi?"

Chiến Lệ Kiêu: "..."

Mạnh Nhàn: "Nếu còn đi ăn ở nhà hàng tối hôm qua thì tôi không muốn đi."

Chiến Lệ Kiêu: "..."

Mạnh Nhàn giống như nghĩ tới cái gì đó, vui vẻ nói: "Nhưng mà, hộp cơm bạn của anh mang đến trưa nay ăn rất ngon, tôi rất thích! Nhà hàng kia có bán canh không? Tôi muốn nếm thử một chút!"

"Trưa nay? Bạn của anh?" Chiến Lệ Kiêu nhăn mày.

Hắn không có bảo ai đưa cơm cho Mạnh Nhàn.

Cho dù có đưa thì hắn cũng sẽ tự mình đưa.

Mạnh Nhàn không hề phát hiện điều kì lạ, thản nhiên nói ra: "Đúng vậy, chính là tiểu soái ca mặc tây trang, nhìn qua tràn đầy sức sống đó!"