Chương 21: Boss hắc hóa muốn ôm một cái (20)

Tuy biết Chiến Lệ Kiêu cũng sống ở thành phố này và nhà họ Cố cũng được coi là hào môn thế gia nhưng từ trước đến nay Cố Hiển chưa bao giờ nghĩ tới bọn họ có cơ hội gặp mặt.

Hơn nữa còn gặp mặt trong một nhà hàng nhỏ thế này.

Ánh mắt Cố Hiển nhìn Mạnh Nhàn không khỏi trở nên phức tạp.

Hắn cũng giống Mạc Lị, cảm thấy quan hệ giữa Chiến Lệ Kiêu và Mạnh Nhàn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Nếu không lấy thân phân và địa vị của Chiến Lệ Kiêu, làm sao hắn có thể đến địa phương thế này dùng cơm?

Cố Hiển âm thầm nghĩ.

Bữa cơm này, trừ Mạnh Nhàn và Mạc Lị ăn đến vui vẻ thì tất cả những người còn lại đều có tâm tư khó tả.

Dùng cơm xong, Mạc Lị liền lôi kéo Cố Hiển đi trước, lúc gần đi còn quay đầu chớp chớp mắt với Mạnh Nhàn mấy cái.

Mạnh Nhàn mê mang nhìn cô ta: "..."

Như thế là có ý gì?

Bị đau mắt à?

"Đi thôi." Chiến Lệ Kiêu đứng dậy, thân ảnh cao lớn lập tức bảo phủ cả người Mạnh Nhàn.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ hiện lên giữa các con phố.

Dưới ánh sáng của đèn đường, Mạnh Nhàn thong dong tản bộ còn Chiến Lệ Kiêu bước từng bước trầm ổn đi theo cô.

"Sau khi ăn cơm thì đi tản bộ, trở về lại được ngâm mình trong nước nóng rồi lên giường, haizz, quả thực là chuyện may mắn nhất nhân gian." Mạnh Nhàn cảm khái nói.

Chiến Lệ Kiêu: "..."

Hắn chưa từng tản bộ thế này.

Có rất nhiều việc cần hắn giải quyết, sau khi ăn cơm xong hắn phải quay về làm việc...

Thấy Chiến Lệ Kiêu không nói lời nào, Mạnh Nhàn liền quay đầu nhìn hắn: "Thế nào? Anh không đồng tình với cách nghĩ của tôi?"

Ánh đèn vàng chiếu lên khuôn mặt nàng, ánh sáng nhu hòa, ấm áp ấy càng làm khuôn mặt trắng tinh không tì vết của nàng càng thêm hoàn mỹ.

Ánh mắt Chiến Lệ Kiêu thoáng qua tia nhu hòa, ngữ khí không tự giác mà nhiễm ý cười: "Đồng tình. Thế nhưng, tôi rất bận, không thể nào nhàn nhã như em được."

"Thì ra là vậy. Vậy hai ngày nay anh bồi em ăn cơm chẳng phải đã lãng phí rất nhiều thời gian sao?" Mạnh Nhàn dường như nghĩ đến việc gì đó, đưa tay đẩy đẩy Chiến Lệ Kiêu về phía trước, "Anh đi nhanh đi, đừng vì em mà phải tăng ca!"

Mạnh Nhàn cảm thấy đi làm thì không thành vấn đề nhưng tăng ca lại rất có vấn đề.

Lần này sau khi hoàn thành nhiệm vụ cô phải nghỉ ngơi thật tốt, người nào bảo nàng tăng ca cô sẽ đánh người đó!

Bởi vì Mạnh Nhàn đẩy hắn đi nên Chiến Lệ Kiêu có chút tức giận.

Hắn nắm lấy tay Mạnh Nhàn, dùng sức nắm chặt, không chút suy nghĩ nói: "Ở cạnh em, không phải lãng phí thời gian."

Lời này vừa ra, ngay cả bản thân Chiến Lệ Kiêu cũng cảm thấy kinh ngạc.

Có phải... quá ái muội không?

Đúng là có chút ái muội.

Nhưng quan trọng là Mạnh Nhàn nghe không hiểu.

"Không phải lãng phí thời gian thì là cái gì? Có phải lát nữa trở về anh lại phải tăng ca không?" Mạnh Nhàn phản bác.

Chiến Lệ Kiêu thấy nàng không có phản ứng gì, liền biết cô nghe không hiểu, trả lời: "Gần đây tâm tình tôi luôn không tốt, ăn cơm với em rất vui vẻ, cho nên không hề lãng phí. Công việc còn sót lại cũng không nhiều lắm, có thể hoàn thành trong thời gian ngắn."

Nếu Kỷ Văn và Phương Tuyển ở chỗ này khẳng định sẽ hung hăng chửi thầm Boss nhà mình một trận.

Không nhiều lắm?

Gần đây công ty muốn hợp tác với tập đoàn ở nước ngoài nên văn kiện liên quan cần xử lý đã chống chất như núi rồi!

"Tâm tình không tốt? Vậy anh cứ từ từ thôi, để cảm xúc xen vào công việc thì không tốt!" Mạnh Nhàn hiểu rõ, gật gật đầu.

Sau đó cô nhìn thoáng qua bàn tay đang nắm chặt tay nàng rồi lại nhìn khuôn mặt của Chiến Lệ Kiêu, nói: "Được rồi, tôi không đuổi anh đi nữa, anh buông tay tôi ra đi!"

Chiến Lệ Kiêu nhanh chóng buông tay cô ra, đồng thời hai tai phiếm phiếm hồng, ánh mắt tựa như vô tình nhìn về hướng khác.

Được khôi phục tự do, Mạnh Nhàn lắc lắc tay vài cái, sau đó ngửi ngửi: "Chiến Lệ Kiêu, sao tôi cứ cảm giác anh chưa bao giờ chảy mồ hôi nhỉ? Trên người luôn luôn sạch sẽ thì không nói mà còn rất thơm nữa, so với hai người bạn kia của anh thì khác hoàn toàn a!"