Chương 4: Boss hắc hóa muốn ôm một cái (3)

Bước chân của Chiến Lệ Kiêu vô cùng vững vàng, trầm ổn, ngực rộng lớn vững trãi dựa vào thực thoải mái, tiếng tim đập trong l*иg ngực cũng phá lệ êm tai.

Mạnh Nhàn theo bản năng lại gần, đem tai dán sát vào ngực anh nghe tiếng tim đập thình thịch.

Người dưới địa phủ đều không có tim, tuy rằng người trên Thiên giới có nhưng nàng cùng lắm mới ở trên cổ tay Nguyệt ca cảm thụ mạch đập, còn chưa bao giờ dựa gần như vậy đế nghe.

Mạnh Nhàn mặt vui tươi hớn hở, húng thú bừng bừng.

Thật mới mẻ!

"Tại sao cô lại thành ra như vậy?"

Chuyên tâm nghe tiếng tim đập Mạnh

Nhàn: "..."

Tuy rằng đây cũng không phải là chuyện gì quá mất mặt nhưng cùng một soái ca xa lạ nói mình vì bị tào tháo đuổi dẫn đến tình trạng hiện giờ?

Vẫn là thôi đi.

Nữ hài tử vẫn nên rụt rè một chút.

Đặc biệt là người giống như cô, một thân mỹ nữ tài mạo song toàn.

"Chỉ là bệnh cũ tái phát thôi, không có gì nghiêm trọng cả, tôi đến phòng y tế nằm nghỉ một chút là ổn thôi." Mạnh Nhàn xua xua tay, đáp.

Không khí giữa hai người lại rơi vào im lặng.

Sau một hồi nghe tiểng tim đập, Mạnh Nhàn đột nhiên ý thức được, nàng có lẽ nên cùng người này trò chuyện.

Cho dù trước đó thái độ của anh đối với cô có không tốt, nhưng tốt xấu gì hiện tại anh cũng đang ôm cô đi phòng y tế.

Vi thế Mạnh Nhàn ngẩng đầu, nhìn một thân quần áo trên người Chiến Lệ Kiêu nói: "Anh vừa đi phỏng vẫn trở về sao? Bộ quần áo này... Hửm? Áo khoác tây trang vừa nãy của anh đầu rồi?"

Chiến Lệ Kiêu vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ném rồi."

"Vì cái gì à?" Manh Nhàn cảm thấy chiếc áo kia còn khá đẹp.

Chiến Lệ Kiêu: "Vừa ngã trên mặt đất, dơ."

Mạnh Nhàn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng: "Bị bẩn đem về giặt sạch là được rồi, anh như thế nào lại đem nó ném đi? Nhìn anh cũng là vì sắp tốt nghiệp, ra ngoài tìm việc làm nên mới mặc tây trang, anh cũng rất nhanh phải ra trường rồi nên dùng tiền tiết kiệm một chút, bằng không sau này không biết sẽ phải ăn bao nhiêu khổ đâu!"

Nếu không phải công việc được phân phối lương cao lại ổn định, Hắc Hắc sao có thể như vậy, một lời không hợp liền lấy lại đơn phân phối!

Nếu không phải cô không có tiền, thì sao có thể ngay cả công tác phân bộ năm cũng luyến tiếc không dám bỏ.

Mạnh Nhàn nói, làm Chiến Lệ Kiêu có chút kinh ngạc mà nhìn cô một cái.

Hoá ra cô thật sự không biết thân phận của hắn là gì.

Sau đó hắn chỉ nói một câu nhưng lại như dùng kim đâm vào tim người ta: "Tôi không thiếu tiền."

Mạnh Nhàn bị sặc bởi nước miếng của mình, ho khan không ngừng.

Cô nước mắt lưng tròng: Phú nhị đại ghê gớm lắm à? Cô phải làm phú nhị đại!

Hai trợ lí đặc biệt đang đợi Chiến Lệ Kiêu trên sân thể dục bên cạnh, trơ mắt mà nhìn Boss nhà mình đang ôm một nữ sinh đi qua.

Kỷ Văn xoa xoa đôi mắt, không thể tin nói: "Lão Phương, tôi không nhìn nhầm chứ? Đó là Boss sao? Hắn như thể nào lại ôm một nữ sinh? Đâu có chỗ nào là giống người bị bệnh sạch sẽ cùng không gần nữ sắc?"

Phương Tuyển vẻ mặt ngưng trọng gật đầu: "Boss không chỉ ôm cô ấy, còn vẫn luôn trò chuyện cùng cô ấy."

Kỷ Văn cùng Phương Tuyển hai mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời: "Cây vạn tuế nở hoa rồi!"

Chiến Lệ Kiêu đưa Mạnh Nhàn đến phòng y tế sau đó liền rời đi.

Mạnh Nhàn sau khi uống thuốc, nghỉ ngơi, cơ thể rất nhanh liền khôi phục sức sống.

Cô hoạt động tay chân một chút, sau đó liền đi đến ký túc xá của Mạc Lị.

Thời gian này, chính là thời kỳ ái muội của Mạc Lị cùng Cố Hiển.

Mạnh Nhàn tính toán làm cho Mạc Lị nhìn rõ bản chất tra nam của Cố Hiển, tiếp đến liền tác hợp cô ấy cùng Tổng Nhất Bùi đến với nhau.

Mạnh Nhàn vừa đến phụ cận liền thấy Mạc Lị diễm lệ bức người từ trong đi ra, cười tươi hướng đến Cổ Hiến đang đứng ở của kí túc xá.

Nhưng là bọn họ không có lập tức rời đi. Rất nhanh, một nữ sinh khác cũng đi ra. Đó không ai khác chính là khuê mật của Mạc Lị, Lâm Mật Nhi.

Nhìn bọn họ ba người cùng nhau rời đi, Mạnh Nhàn không biết nên nói với Mạc Lị cái gì cho tốt.