Chương 3: Boss hắc hóa muốn ôm một cái (2)

Cuối cùng cũng tìm thấy nhà vệ sinh, Mạnh Nhàn ở lì trong đó hơn nửa tiếng đồng hồ, nắm chặt giấy trong tay, nước mắt lưng tròng. Khó trách Dụ Nguyệt lại nói Ba Ngàn thế giới thay đổi thất thường, ai có thể nghĩ đến vừa mới đến thế giới này chuyện đầu tiên cô gặp phải chính là bị tào tháo đuổi đến chân mềm nhũn đâu!

Sau khi giải quyết xong, Mạnh Nhàn đỡ vách tường run run rẩy rẩy mà đi ra nhà vệ sinh nữ.

Cô cảm giác cả người mình đều không khỏe, nhất là hai chân vừa tê, vừa không có lực.

Rửa tay xong, cô thấy một người đàn ông đi ra từ nhà vệ sinh nam phía đổi diện, cả người một thân tây trang thẳng tắp, giày da bóng loáng, tóc tai chải chuốt tỉ mỉ gọn gàng.

Mạnh Nhàn nhanh chóng liếc liếc mắt một cái nhìn khuôn mặt hắn, tức khắc bị làm cho kinh diễm.

Cô thật sự không nghĩ tới ở ba ngàn thế giới, vậy mà có đàn ông lớn lên còn xinh đẹp hơn so với anh Nguyệt!

Thấy người đàn ông đứng rửa tay bên cạnh, Mạnh Nhàn đến gần: "Học trưởng, nếu có thể thì phiền anh đỡ em đến phòng y tế được không? Em chân mềm, đi không nổi."

Vốn dĩ cô cũng định tìm một bạn học đến giúp đỡ, đúng lúc xuất hiện một soái ca, vậy không phải càng tốt sao? Cảnh đẹp ý vui!

Nhưng hắn một bộ giống như không nghe thấy lời nàng nói, chỉ chăm chú rửa tay, sau đó lau tay, rồi xoay người rời đi.

"Học trưởng, anh không nghe thấy gì sao?" Mạnh Nhàn thật sự tò mò.

Nhưng lời này khi rơi vào tai Chiến Lệ Kiêu, lại biến thành giọng điệu trào phúng.

Hắn liếc mắt nhìn qua Manh Nhàn, đôi mắt sắc bén không một tia cảm xúc, lạnh lẽo đến rợn người.

"Ai là học trưởng của cô?" Âm thanh lạnh như băng phát ra dọa người sống không dám đến gần, ánh mắt Chiến Lệ Kiêu mang theo sự miệt thị, khinh thường một con kiến, "Lần sau, nếu lại muốn dùng những lời ghê tởm này để quyến rũ đàn ông thì trước tiên phải nhìn lại thân phận của chính mình."

Mạnh Nhàn vẻ mặt ngốc lăng, không hiểu ra sao.

Lời nói ghê tởm? Quyến rũ?

Xin hỏi, cô nói cô chân mềm muốn cậu trai này hỗ trợ đỡ mình đi phòng y tế, những lời này có chỗ nào ghê tởm?

Hơn nữa cô quyến rũ đàn ông ở chỗ nào?

Diêm Vương gia của tôi ơi, người này có phải đầu óc bị bệnh hay không?

Đừng tưởng rằng lớn lên đẹp trai hơn người khác thì ai cũng đối với hắn có mưu đồ gây rối!

Trai đẹp ở trên Thiên đình, địa phủ nhiều như nước, có dạng mỹ nam nào mà cô chưa từng gặp qua!

Chiến Lệ Kiêu thấy cô gái trước mắt hơi hơi sửng sốt, hừ lạnh một tiếng liền xoay người rời đi.

"Đứng lại! Anh không được đi! Anh phải đem chuyện này nói cho rõ ràng! Tôi ghê tởm ở chỗ nào, quyến rũ đàn ông ở chỗ nào? Tôi vốn là không có ý tứ kia!"

Mạnh Nhàn vừa thẩy Chiến Lệ Kiêu rời đi liền chạy nhanh theo sau tóm lấy quần áo anh.

Bởi vì sốt ruột chạy nhanh, chân vốn không có lực, cô bất chợt không đứng vững liền kéo theo cả Chiến Lệ kiêu cùng ngã xuống mặt đất.

Sớm biết sẽ gặp phải những chuyện này, cô thà để cho Hắc Hắc lấy lại đơn phân công công tác rồi tự mình đi tìm một công việc khác còn tốt hơn.

Chiến Lệ Kiều nhanh chóng từ mặt đất bò dậy, quyết đoán cởϊ áσ khoác ngoài ra, sau đó ghét bỏ mà ném vào thùng rác.

Hắn liếc qua Mạnh Nhàn còn đang nằm trên mặt đất, vừa định mở miệng châm chọc liền phát hiện hai chân cô đang không ngừng run rẩy một cách bất thường.

Đối với một người đã trải qua huấn luyện ở quân đội như

Chiến Lệ Kiêu thì chỉ cần liếc mắt một cái liền biết đây tuyệt đối không phải là giả vờ.

Hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô gái vì ngã mà nước mắt còn vương khoé mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó trên mặt đất.

Hóa ra cô gái này thực sự là chân mềm, chứ không phải...

Mạnh Nhàn âm thâm phun tào một hồi tâm trạng liền tốt hơn nhiều. Cô cảm thấy mình cứ nằm trên mặt đất như vậy cũng không tốt, vì vậy liền nỗ lực ngồi dậy đứng lên, bỗng nhiên cảm thấy thân thể nhẹ tênh.

"Anh ôm tôi làm gì?" Mạnh Nhàn nhìn khuôn mặt tuấn mĩ phóng đại trước mặt, ồn ào, "Anh không phải nói tôi là người ghê tởm, chuyên đi quyến rũ đàn ông sao? Vậy hiện tại anh nên cách thật xa tôi mới phải chứ."

"Tôi sợ cô lại đi gieo tai họa cho những học sinh khác." Chiến Lệ Kiêu nói.