Chương 15: Đừng sờ nữa

Côn ŧᏂịŧ vốn mềm oặt trong quần bị đầu ngón tay của nam sinh đẩy ra, Tống Ân Hà thẹn đến đỏ mắt, còn chưa kịp làm ầm lên với Tạ Diệc An đã cảm giác được ngón tay cậu ta dọc theo môi âʍ ɦộ đang khép lại của cậu dò xét vào bên trong.

Đầu tiên là môi âʍ ɦộ trơn trượt, lòng bàn tay kề sát rồi trườn xuống dưới khiến Tống Ân Hà cảm thấy da đầu tê dại. Cậu cắn môi dưới đè nén tiếng rêи ɾỉ của mình, nhưng Tạ Diệc An thoạt trông nghiêm trang lại vân vê sờ soạng môi âʍ ɦộ sưng to của cậu, sau đó ghé vào bên tai cậu chế giễu: “Không bị cậu ta cởi, vậy tại sao chỗ này lại sưng lên? Bị cậu tự chơi?”

Lời nói thế này Tống Ân Hà thực sự ngượng ngùng thừa nhận. Cậu xấu hổ đến mức ép mặt sát lan can, vết rỉ sắt qua năm tháng của lan can cạ vào khiến cậu rất khó chịu, nhưng cậu thấy may vì có loại cảm giác này tồn tại mới không đến nỗi khiến cậu tập trung hết sự chú ý vào lỗ thịt bên dưới của mình.

Có lẽ đây là cái giá phải trả cho việc nói dối, thế mà cậu lại bị Tạ Diệc An ghì chặt sờ bướm. Lỗ thịt vừa bị chồng tương lai của Tạ Diệc An phá trinh đến sưng đỏ tối qua giờ lại ngậm lấy cánh tay Tạ Diệc An kẹp mυ"ŧ, hai mép thịt tự động khép lại nhưng vẫn không ngăn được động tác của Tạ Diệc An, chỉ tổ khiến Tống Ân Hà mắc cỡ đến mức phát ra từng tiếng nức nở khe khẽ.

“Cậu đừng sờ mó nữa, Tạ Diệc An... Hức! Đừng có sờ chỗ đó...”

Thiếu niên mỏng manh gần như lớp vỏ chăn dựa vào trong lòng mình, Tạ Diệc An có thể cảm nhận được cơ thể Tống Ân Hà khẽ run. Cậu ta vốn nghĩ rằng Tống Ân Hà chỉ đang sợ hãi, không ngờ đầu ngón tay trượt thêm xuống dưới đã dính phải chút dịch nhầy ấm áp.

Ý thức được thứ dính đầy lòng bàn tay lại là nước da^ʍ của Tống Ân Hà, Tạ Diệc An hơi nhướng mày, đút thẳng đầu ngón tay vào lỗ thịt mềm mại của Tống Ân Hà. Cậu ta nhìn thấy cậu là người song tính từ xấp tài liệu học sinh, nhưng đến tận khi thật sự sờ đến lỗ l*и mềm ấn chật khít này, cậu ta mới nhận thức được rõ ràng cái gọi là người song tính.

Nhưng rất rõ ràng, lỗ l*и mềm mụp này đã từng bị người ta thọc vào, ngay tại tối hôm qua, thậm chí còn là người cậu ta ghét.

Chỉ mới một buổi tối mà thôi, thịt non trong lỗ thịt vẫn hơi sưng to, ngậm lấy ngón tay của mình phồng ra bộ dạng béo múp. Tạ Diệc An không cần phải nghĩ cũng biết tối qua tên cầm thú Giang Hoài kia làm càn đến cỡ nào.

Cậu ta khó chịu, ỷ vào Tống Ân Hà lúc này căn bản không thể giãy giụa, dứt khoát kéo mở áo khoác của cậu ra. Vì thế cần cổ chứa đầy dấu hôn cứ vậy hiện ra trước mắt cậu, bị lọn tóc che đậy một ít, nhưng dấu vết vẫn cực kỳ dâʍ ɖu͙©.

Lỗ l*и bị cᏂị©Ꮒ sưng lên, cái ót đầy ắp dấu hôn, lông mày Tạ Diệc An nhảy dựng. Cậu ta đã định kiểm tra thật kỹ xem dấu vết trên người Tống Ân Hà rốt cuộc dâʍ đãиɠ đến nhường nào. Nhưng hiện giờ cậu ta vẫn nhẫn nại, chỉ kề sát vào, vô cùng nhanh chóng chạm vào da thịt sau ót Tống Ân Hà, kí©h thí©ɧ đến người trong lòng cậu ta run lên rêи ɾỉ, bấy giờ mới nặng nề hỏi: “Cậu nói cậu ta không cởϊ qυầи cậu?”

“Sao nào? Cậu ta vén qυầи ɭóŧ ra rồi thọc thẳng vào à?”

Tống Ân Hà nắm chặt lan can, vì ngón tay dần đâm sâu vào lỗ thịt nên khó chịu đến mức hai tay siết chặt, đốt ngón tay phiếm lên màu bạc trắng. Đồng tử cậu gần như co rụt lại, chỉ khi bị ngón tay Tạ Diệc An thọc sâu vào điểm nhạy cảm mí mắt mới run rẩy một chút, nước mắt rơi lã chã từng giọt uốn lượn chảy xuống gương mặt, cộng thêm lớp rỉ sét dính lên trông vô cùng chật vật.

“Cậu đừng sờ vậy nữa... Tôi sai rồi, hức, tôi không nên gạt cậu... Tôi không cố ý đâu...”

Tống Ân Hà không kiềm được kẹp chặt l*и nhỏ, thế nên động tác đưa đẩy của ngón tay Tạ Diệc An bị ảnh hưởng. Cậu mơ màng nói lời xin lỗi, biết rõ rằng dẫu là tối qua hay là lúc này thì cậu luôn là người bị bắt nạt, nhưng nói lên lời xin lỗi vẫn vô cùng tự giác, trong giọng nói mềm mại mang theo hương vị đáng thương.

Mãi đến khi tiếng chuông vào lớp bất chợt vang lên mới khiến cậu giật mình, l*и nhỏ xoắn chặt phun ra một lượng lớn nước da^ʍ.

Qυầи ɭóŧ trở nên ướt nhẹp, khuôn mặt Tống Ân Hà đã đỏ lựng. Dù bây giờ Tạ Diệc An đã rút ngón tay ra, nhưng vì chỗ riêng tư của mình quá ướt, cậu vẫn khó có thể quay đầu đối mặt với cậu ta.

Cậu chỉ biết trưng ra gương mặt khó tin, khó tin rằng bản thân chỉ bị ngón tay của Tạ Diệc An cắm vào một chốc đã kẹp chặt chân chảy nước, tưởng tượng đến chuyện mất mặt này là sự thật, cậu đã xấu hổ đến mức chỉ biết nhỏ giọng khóc nức nở.

Tạ Diệc An bất ngờ bị dính một tay nước da^ʍ, rõ ràng cũng giật mình bởi mức độ mẫn cảm của Tống Ân Hà. Dươиɠ ѵậŧ dưới háng cậu ta bị qυầи ɭóŧ giữ chặt đến trướng đau, chỉ đành lôi kéo vạt áo thoáng ngăn trở một tí, bấy giờ cậu ta mới lấy khăn giấy lau tay, không quên buông lời hung ác với Tống Ân Hà: “Lần sau để tôi biết cậu gạt tôi nữa, tôi thọc nát âʍ ɦộ cậu luôn!”

Tạ Diệc An chỉ muốn dọa Tống Ân Hà mà thôi, lại không ngờ Tống Ân Hà nghe cậu ta nói vậy thì bật khóc thành tiếng. Ánh mắt cậu ta hiện lên chút hoảng loạn, lôi kéo Tống Ân Hà xoay người cậu lại, lau lung tung mớ rỉ sét dính lên gương mặt cậu, bấy giờ mới bực bội thấp giọng hỏi: “Khóc gì mà khóc? Tôi còn chưa thọc cậu mà!”

Lúc trước Tạ Diệc An bị chọc giận, đúng là có thọc vào âʍ ɦộ Tống Ân Hà một tí. Nhưng đợi đến khi cậu ta thật sự vươn tay sờ soạng, lại phát hiện lỗ thịt ấy vừa non vừa mềm, còn bị tên cầm thú Giang Hoài cᏂị©Ꮒ sưng lên, cậu ta chỉ đành kiềm nén, định sau này đòi nợ Tống Ân Hà sau.

Nhưng Tống Ân Hà vẫn cứ khóc, Tạ Diệc An nhíu mày: “Tôi xin lỗi, được chưa?”

“Không phải...” Tống Ân Hà ấm ức gạt đi nước mắt, đau khổ đến suy sụp: “Qυầи ɭóŧ, qυầи ɭóŧ của tôi ướt rồi... Mặc vô khó chịu quá...”

“...” Tạ Diệc An cắn răng: “Cởi ra.”