Chương 19

Lỗ nhỏ bị chống hồi lâu cách lớp quần, dưới thân Tống Ân Hà đã ướt nhẹm từ lâu. Cậu nắm lấy áo Giang Hoài cố kiềm nén tiếng rên, một mặt muốn để Giang Hoài dịch đầu gối ra, nhưng một mặt khác là âʍ ɦộ đã bị khai bao tối qua lại vội vàng muốn nếm lại kɧoáı ©ảʍ bị lấp đầy ấy.

Cậu thấp giọng nức nở, mãi đến khi tay Giang Hoài luồn vào lưng quần cậu, cũng vì kɧoáı ©ảʍ ăn mòn mà cậu chưa kịp phản ứng có vấn đề gì không. Chỉ chờ đến khi giọng nói của Giang Hoài đột ngột dừng hẳn cậu mới nức nở ngẩng đầu đối diện với tầm mắt bỗng trở nên lạnh tanh của anh.

Cậu không khỏi rùng mình một cái, đến khi nghe Giang Hoài gọi cả họ lẫn tên của mình, giọng nói trầm thấp không hề che giấu sự tức giận, rốt cuộc cậu mới sực nhớ…

Bên dưới của cậu trống không, cái qυầи ɭóŧ hồi sáng Giang Hoài tận mắt thấy cậu mặc vào giờ đã không còn nữa.

Bàn tay to lớn chạm thẳng vào bờ mông Tống Ân Hà mà chẳng hề gặp trở ngại gì, Giang Hoài thở một hơi sâu, mở rộng năm ngón tay rồi nhanh chóng bóp chặt, véo lấy thịt mông đầy đặn của Tống Ân Hà, mãi đến khi thịt mềm tràn ra khỏi khe hở ngón tay anh.

Người trong lòng thấp giọng rêи ɾỉ, trong đôi mắt hạnh vùng vẫy ẩn chứa du͙© vọиɠ. Giang Hoài cúi đầu nhìn xuống, khẽ thì thào với cậu: “Nói cho tôi, qυầи ɭóŧ của em đâu rồi?”

Tống Ân Hà run rẩy mí mắt, phản ứng lại nếu bị Giang Hoài biết qυầи ɭóŧ của mình bị Tạ Diệc An cởi ra rồi cất trong túi thì hôm nay sẽ thật sự xong đời.

Cậu hòa hoãn nhịp thở cố gắng để mình bình tĩnh lại, mở to đôi mắt trong veo: “Tôi thấy không thoải mái, tối hôm qua… nên nó sưng lên, cọ xát khó chịu quá nên cởi ra rồi.”

“Ừm.” Giang Hoài lên tiếng, cũng không biết có tin hay không. Anh chỉ đưa tay vuốt ve khuôn mặt 1, giọng vẫn nhỏ nhẹ như cũ: “Vậy em để ở đâu? Phòng học ư? Lỡ như bị phát hiện thì phải giải thích thế nào?”

Khuôn mặt 1 nóng lên, cố gắng không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt 2: “Tôi để trong túi ở hộc bàn, không bị phát hiện đâu.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Vừa dứt lời, cuối cùng khuôn mặt cũng hiện lên chút ý cười. Anh luồn qua eo 1 ôm cậu xuống dưới đàn dương cầm, không màng cậu ngăn cản mà cởi luôn quần đồng phục rộng thùng thình xuống dưới.

Khi đôi chân dài thẳng tắp bại lộ trong không khí, Giang Hoài đè tay Tống Ân Hà lại không cho cậu có cơ hội kéo vạt áo để che đậy. Anh cúi đầu thấy chú chim nhỏ đang gắng gượng kia, màu sắc hồng phấn, thân trụ sạch sẽ, đầu lỗ chứa chút dịch nhờn, rõ ràng được anh dùng đầu gối chà âʍ ɦộ đến thoải mái.

Anh chụm tay lại nhẹ nhàng xoa nắn dươиɠ ѵậŧ Tống Ân Hà, nhiệt độ ở lòng bàn tay và sự chà xát là sự kí©h thí©ɧ táo tợn nhất, thiếu niên phản ứng lại muốn ngăn cản nhưng đã không dùng sức được nữa.

“Đừng có sờ chỗ đó, oh… Tôi bắn ra mất! Giang Hoài…”

“Bắn ra có gì không tốt.”

Vật nhỏ xinh xắn bị nắm trong tay xoa nắn, lúc này Giang Hoài mới dịch mắt xuống. Anh nhìn thấy bên dưới âʍ ɦộ đầy đặn bị vỡ ra một khe thịt, một đường kéo dài từ hai cánh môi âʍ ɦộ đến dưới cùng, như một hoa cốc tản ra mùi vị ngọt thơm, vệt nước đầm đìa đều mang theo mùi vị cám dỗ anh hãy mau mau bẻ nó.

Chỉ nhìn thôi dươиɠ ѵậŧ Giang Hoài đã phồng lên một đùm to ngay đũng quần. Nhưng tạm thời anh không định để ý đến ham muốn ấy, anh chỉ nửa quỳ trước người Tống Ân Hà, hai ngón tay bẻ phần thịt môi phấn hồng ra hai bên không một chút lưu tình.

Hoa cốc ướŧ áŧ đầm đìa mở ra trước mắt anh, hiển lộ cả lỗ nhỏ hồng hào chứa đầy thủy dịch. Anh kề rất gần, lỗ nhỏ núng nính ấy tản ra hơi nóng và mùi tanh ngọt ập thẳng vào mặt anh khiến cổ họng anh khô khốc chỉ đành nuốt một ngụm nước miếng, lúc trái cổ hoạt động lên xuống phát ra tiếng vang rõ ràng làm cổ họng anh đau nhói, cậu thiếu niên bị anh tàn bạo tách hai chân triển lãm nơi riêng tư cũng xấu hổ đến nức nở thành tiếng.

“Có gì mà khóc, Ân Hà đã khó chịu đến mức không mặc được qυầи ɭóŧ thì tôi đến giúp em, không tốt sao?”

“Tôi không, cũng không khó chịu đến mức ấy.”

Trong lớp học không người bị Giang Hoài lột quần nhìn bướm, Tống Ân Hà chỉ thấy thẹn cực. Cậu không thể ngăn cản được hành động của anh, chỉ đành nắm chặt lấy mép dương cầm, thẳng đến khi Giang Hoài bẻ âm mộ cậu ra, như kẻ háo sắc tiến đến cực gần phả hơi thở của anh lên lỗ nhỏ của mình.

Cậu có thể cảm giác được lỗ nhỏ của mình liên tục khép mở, không chỉ phần thịt mềm ngay cửa miệng lúc đóng lúc mở mà cả môi âʍ ɦộ cũng giật lên từng cú nhỏ bởi sự kí©h thí©ɧ kia. Nhưng đầu sỏ gây tội lại hoàn toàn vô tri vô giác, càng đến gần cậu hơn, thậm chí còn tuyên bố là muốn giúp cậu.