Chương 1: Lần đầu tiên gặp mặt (1)

Đó là một vùng đất ở Tây Vực, cát vàng cuồn cuộn bay đầy trời làm mặt đất như biến thành màu vàng óng. Ánh mặt trời chiếu gay gắt khiến cho cả vùng đất không có chỗ nào có thể che giấu, những con thằn lằn trốn trong cát để tìm kiếm thức ăn đột nhiên bị một tiếng hét của thiếu nữ làm cho hoảng sợ.

“Này, đợi ta với!” Một tiếng hét vang vọng giữa một vùng sa mạc rộng lớn, xen lẫn trong âm thanh của gió và cát.

Chu Ngọc chống hai tay trên đầu gối, ngẩng đầu trừng mắt nhìn nam nhân thậm chí còn không hề quay đầu lại kia. Mấy ngày di chuyển liên tục đã khiến nàng mệt đến không thở nổi. Ánh mặt trời nóng rực làm trán nàng ướt đẫm mồ hôi, mái tóc cũng ướt nhẹp.

Mọi chuyện bắt đầu từ ba ngày trước.

Nàng vốn là một du học sinh trên đường trở về nhà, kết quả xui xẻo gặp phải tai nạn máy bay. Vốn tưởng rằng mình sẽ chết, ai ngờ nàng lại xuyên qua, nhập vào người một tiểu cô nương cùng tên với mình.

Phụ thân của nguyên chủ là đại thực phủ Đô Hộ, thành thân với một nữ nhân Tây Vực sinh ra nàng. Trước đó không lâu, phụ mẫu của nguyên chủ bị tính kế, cả hai đều chết trong sa mạc. Từ nhỏ tiểu cô nương đã được nuôi dưỡng trong khuê phòng, đột nhiên xảy ra biến cố, nào có thể chịu đựng nổi một cú sốc lớn đến vậy, thế nên nàng ấy nhất thời nghĩ quẩn thắt cổ tự tự. Kết quả là một u hồn như nàng được lợi, được sống lại trong dị thế này.

Ngay lúc nàng đang cân nhắc nên tiếp tục ở lại phủ Đô Hộ hay là bỏ chạy thì có một nam nhân tìm tới cửa.

“Ngươi là ai?” Chu Ngọc đánh giá người trước mắt. Người này mặc một bộ y phục màu xám xịt, có vẻ như đã bôn ba cả chặng đường dài mới tới được nơi này. Một gương mặt rất đỗi bình thường như thể ném vào giữa đám người cũng không thể nhìn ra hắn, sắc mặt cũng thản nhiên không có biểu tình gì đặc biệt.

Người nọ lấy ra một tín vật rồi nói: “Ta là bằng hữu của phụ thân ngươi, theo di mệnh của hắn, ta sẽ mang ngươi rời đi.”

Đó là một cái ngọc bội, Chu Ngọc cố gắng lục lọi các ký ức của nguyên chủ, phát hiện quả thật đó là thứ mà phụ thân luôn mang theo bên mình. Nghĩ đi nghĩ lại, quả thật nàng cũng không còn nơi nào để đi, nếu như cứ ở lại chỗ này thì rất có thể sẽ có kẻ thù tìm tới cửa, còn không bằng đi theo người này. Bởi vậy nàng nói: “Được rồi, vậy ngươi chờ ta thu dọn đồ đạc một chút.”

Nam nhân kia gật đầu, xoay người đứng ở trước cửa.

“Đúng rồi, ngươi tên là gì?” Chu Ngọc cũng bước tới, trước mặt nam nhân kia xuất hiện một gương mặt tươi cười không hề đề phòng: “Ta tên là Chu Ngọc, là châu tròn ngọc sáng.” Dùng từ đồng âm không mất tiền, ha ha.

Nam nhân kia nhìn nàng một lúc rồi đáp: “Lý Ngộ.”

“Lễ vật sao?” Chu Ngọc nghe xong liền bật cười: “Có phải là lễ vật để tặng cho người ta không?”

Trò đồng âm chơi mãi không chán này, Chu Ngọc cảm thấy rất buồn cười, nhưng người nam nhân kia căn bản không phản ứng với nàng, lại hất đầu về phía cửa, ý giục nàng nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi.

“Không có chút tế bào hài hước nào hết.” Chu Ngọc oán thầm một câu rồi thành thành thật thật đi thu dọn hành lý.

Thời gian quay về đến hiện tại.

Đã đi theo nam nhân này ba ngày rồi, tuy ban đầu Chu Ngọc vẫn rất hăng hái nhưng đến bây giờ cũng mệt đến nói không ra hơi.

Nàng ngồi trong xe ngựa, được Lý Ngộ đánh xe đưa ra khỏi thành. Dọc theo đường đi ngoại trừ thời gian ăn cơm và ngủ, bọn họ không hề dừng lại dù chỉ một phút. Bây giờ bọn họ đã cách thành ba trăm dặm, đã đến sa mạc Long Môn. Sau khi đi qua khỏi sa mạc này là sẽ cách Trường An không xa nữa.

Bọn họ dừng lại ở một trấn nhỏ gần đó mua các đồ dùng cần thiết để vượt sa mạc. Chu Ngọc vừa nghĩ đến việc phải bỏ xe lại để tiến vào sa mạc, phải thực sự phơi dưới ánh mặt trời, nghĩ đến cảnh màn trời chiếu đất, hai mắt nàng tức khắc biến thành màu đen. Nàng đấm vào đôi chân đau nhức của mình, nhịn không được nói: “Chúng ta có thể ở lại đây nghỉ ngơi hai ngày trước khi lên đường không?”

Nam nhân kia, cũng chính là Lý Ngộ, đang chất đồ lên lưng lạc đà, vào sa mạc không thể dùng xe ngựa được nữa. Hắn kiên định nói: “Không được, thời gian của chúng ta rất gấp.”

Chu Ngọc mím môi, có chút tức giận, cứ nói là gấp nhưng lại không nói cho nàng biết lý do tại sao lại gấp: “Vậy thì một ngày có được không? Dù sao ngươi cũng phải cho ta thời gian để thở chứ?”

“Không được.” Giọng nói vô cảm của nam nhân kia lại vang lên, vô cùng dứt khoát từ chối đề nghị của nàng.

“Ngươi!” Chu Ngọc trừng mắt nhìn hắn, giận dỗi ngồi xuống cái ghế trong tiệm: “Ta phải nghỉ ngơi một ngày, nếu không thì ta không đi đâu hết.”

Lý Ngộ nắm dây lạc đà, liếc nhìn nàng nói: “Tùy ngươi.”