Chương 2: Lần đầu tiên gặp mặt (2)

Chu Ngọc trơ mắt nhìn nam nhân kia càng đi càng xa, xa đến mức nàng không còn nhìn rõ bóng dáng nữa. Cẩu nam nhân này thực sự đã vứt bỏ nàng ở đây!

Hừ, một mình thì một mình! Cũng không tin hắn không quay lại tìm nàng!

Chu Ngọc lê tấm thân mệt mỏi đi tìm một quán trà ngồi xuống, cứ ăn no trước đã rồi lại nói. Nhìn vào tờ thực đơn mà tiểu nhị đưa cho, sau nhiều ngày chỉ ăn bánh nướng, nàng nhịn không được gọi toàn những món chiêu bài trong tiệm, một đĩa thịt gà lớn, thịt bò hấp, bánh bao thịt dê…Chỉ mới nghĩ đến thôi mà nước miếng trong miệng nàng đã chảy điên cuồng rồi.

Sau khi cơm nước no nê, Chu Ngọc ngồi lại nghỉ ngơi một lúc rồi mới từ từ đứng dậy.

Nàng định tìm một khách điếm để ở lại trước đã, nam nhân kia đợi không thấy nàng thì nhất định sẽ quay lại tìm nàng. Trước đó nàng phải tìm một chỗ tắm rửa, nghỉ ngơi cho khỏe đã rồi tính tiếp.

Nàng vỗ bạc trên bàn, kiêu ngạo nói: “Chưởng quầy, cho một gian phòng tốt.”

Tắm rửa thoải mái xong, Chu Ngọc nằm trên giường xoa hương cao, trong miệng khẽ ngâm nga, sống thế này mới là sống chứ ~

Đáng tiếc thời cổ đại không có gì để giải trí cả, đến tối liền phải đi ngủ.

Chu Ngọc đã quen thức khuya, không thể ngủ ngay được, hai tay nàng gối sau đầu nằm ngẩn người, không biết bây giờ anh trai biết chuyện nàng gặp tai nạn máy bay rồi có thương tâm không…Trong thế giới hiện đại, nàng từ nhỏ đã mất cha mất mẹ, được anh trai nuôi nấng đến khi trưởng thành, có lẽ người buồn nhất bây giờ cũng chính là anh trai nàng…

Ngay lúc nàng đang miên man suy nghĩ, có tiếng động rất nhỏ từ bên ngoài phòng truyền vào.

“Ta sẽ thổi khói, ngươi mở cửa đi.”

Thổi khói gì?

Chu Ngọc lập tức cảnh giác, nàng ngồi dậy nhìn chăm chú, rõ ràng ngoài cửa đang có hai tiểu tặc!

Mà hai tiểu tặc kia vẫn còn đang thương lượng với nhau: “Chờ nàng ta ngủ rồi, ta canh cửa, ngươi đi vào bắt nàng ta. Nhớ cầm theo hành lý của nàng ta nữa, bắt người bán tới chỗ của Hồng mụ mụ, đến lúc đó chúng ta có thể được hai phần tiền.”

Chu Ngọc nghe được liền hít sâu một hơi. Nàng vội vàng che mũi miệng lại, lặng lẽ bước xuống giường, cầm lấy cây gậy đỡ cửa sổ rồi đi tới phía sau tấm bình phong.

Một lúc sau, một ống tre rất nhỏ xuyên qua màng giấy dán cửa sổ thò vào trong, tản ra một làn khói.

Hai tiểu tặc thấy thời gian cũng đủ rồi, liền dùng dao nạy chốt cửa, mở cửa bước vào trong.

Vừa nghe thấy tiếng bước chân, Chu Ngọc đã hãi hùng khϊếp vía, nàng vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, hai mắt cũng đỏ hoe.

Tiểu tặc đi tới bên cạnh giường, nhìn cái chăn phồng lên. Hắn có chút nghi hoặc, lấy tay lật ra, vừa nhìn liền tức giận nói: “Mẹ kiếp, người đâu rồi?”

Tiểu tặc bên ngoài nghe thấy tiếng động liền thò đầu vào hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Không thấy người đâu cả!”

“Sao lại thế được chứ!” Tiểu tặc bên ngoài cũng bước vào: “Hôm nay ta thực sự nhìn thấy nàng ta bước vào gian phòng này mà.”

“Đừng gấp, chúng ta đi tìm xem, nói không chừng đã trốn ở đâu rồi.”

Hai người bắt đầu chia nhau ra tìm, nhưng căn phòng chỉ lớn có chừng đó, Chu Ngọc có cầu nguyện thế nào cũng nghe thấy tiếng bước chân dần dần tiến đến gần tấm bình phong.

Nàng nắm chặt cây gậy, vừa nhìn thấy bóng người hiện lên trên tấm bình phong, lập tức nhắm mắt lại rồi đập thẳng vào cái đầu vừa thò tới. Tiểu tặc kia kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngất xỉu: “A!”

Đồng bọn của hắn nghe thấy tiếng, kinh ngạc quay đầu lại hỏi “Có chuyện gì vậy?” rồi bước đến.

Chu Ngọc cũng muốn dùng lại chiêu cũ, vì thế lại nắm chặt cây gậy, ai ngờ tiểu tặc kia đã có tâm đề phòng.

Nàng nhìn thấy một bóng đen hiện lên trên tấm bình phong, tưởng rằng đó là hắn nên cầm gậy đánh thẳng vào, chỉ nghe “bốp” một tiếng, một cái gối bị nàng đánh rơi xuống đất.

Không xong!

Trái tim Chu Ngọc đập thình thịch, quả nhiên, tiểu tặc này rõ ràng cẩn thận hơn tên trước đó rất nhiều, hắn thế mà lại lấy cái gối ra để dò xét.

“Tiểu nương tử xem ra cũng lợi hại đấy.” Một đôi mắt bẩn thỉu nhìn tới, mang theo một nụ cười rõ ràng không có chút ý tốt nào.

Chu Ngọc nắm chặt gậy, nhìn bóng dáng đang đến gần, sợ hãi nói: “Ngươi đừng tới đây, người đi cùng với ta cũng đang ở khách điếm này, chỉ cần ta hét lên thì hắn sẽ lập tức đến đây!”