Chương 3: Lần đầu tiên gặp mặt (3)

“Người đi cùng? Tiểu nương tử khinh thường ta mắt mù sao? Rõ ràng hôm nay chỉ có một mình ngươi tới trọ ở đây thôi.” Hiển nhiên tiểu tặc kia biết rõ nàng đang nghĩ gì, hắn nhìn Chu Ngọc như đang đánh giá một đồ vật: “Tiểu nương tử nhìn cũng xinh đẹp đấy, bây giờ bỏ gậy xuống đi, nói không chừng ta sẽ không bán ngươi đâu, sau này ngươi đi theo ta cũng được.”

Chu Ngọc ép bản thân mình bình tĩnh lại, cố ý làm ra vẻ ngại ngùng nói: “Vậy thì…thấy công tử cũng tuấn tú như vậy, cũng không phải là không được.”

“Ồ?” Tiểu tặc kia thấy nàng không hề giãy dụa, vô cùng kinh ngạc.

“Nhưng vừa nãy ta mới bị dọa, chân đã mềm nhũn ra rồi, xin hỏi công tử có thể tới đây đỡ ta một chút được không?” Nàng chớp chớp mắt, nói giọng cầu xin.

“Đương nhiên là được.” Tiểu tặc nào ngờ còn có loại chuyện tốt như vậy, hắn lập tức xoa xoa tay, nở nụ cười dâʍ đãиɠ bước tới.

Ngay khi bàn tay tiểu tặc kia sắp chạm vào vai nàng, Chu Ngọc nhặt gậy lên, nhân lúc hắn không đề phòng mà đánh tới: “Ngươi chết đi!”

“A…” Ai ngờ người kia đột nhiên lách mình tránh đi, cây gậy chỉ đánh trúng khuỷu tay hắn. Tiểu tặc bị đau, lập tức tức giận, đá văng cây gậy trong tay nàng: “Sao ngươi dám!” Sau đó lại bóp cổ nàng đến không thở nổi: “Ta thấy ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt rồi!”

Bàn tay kia siết chặt làm nàng quá đau, Chu Ngọc sợ tới mức nước mắt chạy đầy mặt. Lý Ngộ! Lý Ngộ! Đột nhiên nàng hối hận, tại sao mình lại tức giận với nam nhân kia để bản thân mình phải rơi vào cảnh ngộ này cơ chứ?

Chu Ngọc “oa” một tiếng hét lên: “Cứu với! Cứu với! Lý Ngộ!”

Không biết là thượng đế thấy nàng đáng thương hay thực sự nghe thấy tiếng kêu cứu của nàng.

Một tiếng “rầm” vang lên, bàn tay đang bóp chặt của nàng dần dần nới lỏng.

Hai mắt Chu Ngọc đẫm lệ nhìn về phía người mới xuất hiện. Nam nhân kia chắp tay sau lưng, ánh mắt sâu như đầm nước. Đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng ở trong bóng tối nhìn giống như Diêm Vương, lạnh đến mức không ai dám tới gần, khiến người ta phải run rẩy tận đáy lòng.

Nhưng trong mắt Chu Ngọc, Lý Ngộ lại giống như một vị anh hùng từ trên trời giáng xuống.

Nàng lập tức nhào tới, đôi tay nắm chặt vạt áo của Lý Ngộ, khuôn mặt nhỏ nhắn lại chôn trong l*иg ngực rộng lớn kia, khóc đến không thành tiếng: “Hu hu…Làm ta sợ chết khϊếp, làm ta sợ chết khϊếp!”

Lý Ngộ cứng đờ một lúc, lại vụng về vỗ vỗ sau lưng nàng an ủi: “Không sao rồi.” Hiếm khi hắn cảm thấy hối hận như lúc này, bản thân mình nghiêm túc với một tiểu cô nương làm gì chứ? Tiểu cô nương vốn dĩ da mịn thịt mềm, nói vài câu là được, còn hắn lại thực sự bỏ lại nàng rời đi. Cũng bởi thế mà khiến người ta gặp phải chuyện này.

Đến khi Chu Ngọc từ từ bình tĩnh lại mới phát hiện vạt áo của Lý Ngộ đã bị nàng xé rách, lộ ra một mảng cơ ngực khỏe mạnh. Nàng vội vàng buông tay ra, mắt vẫn còn ngấn lệ, nói khẽ: “Thật xin lỗi…”

Không chờ Lý Ngộ đáp lại, nàng đã nói tiếp: “Đáng lẽ ra ta phải nghe lời ngươi…” Theo nàng nghĩ, chính mình đã nổi giận vô lý với người ta, kết quả là người ta lại không hề so đo hiềm khích lúc trước mà lại quay lại cứu nàng, rõ ràng đây là một người rất tốt.

Lý Ngộ thở dài, xoa đầu tiểu cô nương: “Không sao.”

Chuyện này cuối cùng cũng trôi qua mà không có nguy hiểm gì, Lý Ngộ trói hai tiểu tặc kia lại ném vào phòng chứa củi, sáng sớm ngày mai sẽ dẫn đi báo quan. Ngay khi hắn chuẩn bị rời đi, một đôi tay nhỏ bé rụt rè kéo ống tay áo hắn lại.

“Có chuyện gì?” Lý Ngộ hỏi.

Mái tóc Chu Ngọc lộn xộn, trên mi vẫn còn vương nước mắt, dáng vẻ vẫn còn sợ hãi: “Ngươi định đi đâu vậy?”

“Ta tới phòng chất củi xem hai người kia.”

Chu Ngọc lắc đầu: “Bọn họ đã bị ngươi trói lại rồi, không chạy được đâu.” Dứt lời, nàng lại nhìn hắn: “Ngươi ở đây với ta được không?”

Lý Ngộ nhức đầu: “Không tiện lắm…”

Đôi mắt của Chu Ngọc lại bắt đầu ầng ậng nước, hai giọt nước mắt lăn dài xuống, giọng nói mềm mại mang theo ý cầu xin: “Làm ơn, ta không dám ngủ một mình…”

Trong đêm khuya tĩnh lặng.

Chu Ngọc vùi mặt vào chăn bông, một lúc sau lại lộ ra một đôi mắt hạnh xoay tròn nhìn về phía bóng dáng đang ngồi ở bên cạnh bàn.

“Lý Ngộ!” Giọng nàng nói thật khẽ mang theo vẻ rụt rè, chỉ sợ hắn sẽ rời đi khi nàng đã ngủ say.

Lý Ngộ hơi nhắm mắt lại, hai tay gác sau đầu trả lời: “Có chuyện gì?”

“Không có gì, chỉ muốn gọi tên ngươi thôi.” Chu Ngọc nghe thấy tiếng hắn đáp lại, cảm thấy mỹ mãn, trùm chăn lên đầu rồi ngủ thϊếp đi.