Chương 4: Vì nàng hút độc (1)

“Ngươi ngồi lên đi.” Lý Ngộ đưa tay điều chỉnh lại yên lạc đà, ra hiệu Chu Ngọc ngồi lên. Hai con lạc đà đang giậm chân, thoạt nhìn có chút uể oải này chính là phương tiện giao thông đưa bọn họ băng qua sa mạc.

Chu Ngọc có chút kinh hồn táng đảm nhìn con lạc đà đang phun nước bọt phèo phèo: “Nó sẽ không quẳng ta xuống đấy chứ?”

“Không đâu.”

Trong lòng Chu Ngọc sầu lo bước qua đó, quay đầu sang, nghiêm mặt dặn dò người bên cạnh: “Ngộ nhỡ ta bị ngã thì ngươi phải đỡ được ta đó, nếu đỡ không được khiến ta bị ngã chết thì ngươi nhớ phải tìm một chốn non xanh nước biếc để chôn cất ta.” Vẻ mặt nghiêm túc như thể có chuyện gì nghiêm trọng lắm vậy.

Lý Ngộ bị tiểu cô nương chọc cười, đành phải giải thích: “Bản tính trời sinh của lạc đà vốn hiền lành nhu thuận, không dễ ngã như vậy đâu.” Nói xong thì giục nàng vòng chân qua yên lạc đà, đỡ nàng ngồi lên trên.

Chu Ngọc ngoan ngoãn làm theo, song vẫn nhỏ giọng lầm bầm: “Vậy gặp tặc phỉ cũng không dễ mà, không phải vẫn gặp đấy thôi…”

Lý Ngộ giả vờ như không nghe thấy, hắn cứ nghĩ rằng tiểu cô nương sẽ trở nên thành thật hơn sau một hồi kinh hồn bạt vía vào tối hôm qua. Tuy nhiên, từ hành động mua sắm điên cuồng trên buổi họp chợ vào sáng hôm nay, đoán chừng trong lòng cũng chẳng để lại chút ám ảnh nào, khỏe mạnh quá trời quá đất.

Ở vùng rìa của sa mạc thì còn đỡ, một khi đi sâu vào bên trong sa mạc, thỉnh thoảng sẽ có gió cát nổi lên khiến con người ta ngay cả việc há miệng cũng phải lo lắng liệu có hứng đầy một mồm cát hay không. Cuối cùng Chu Ngọc cũng biết tại sao người Ả Rập đều mặc áo choàng rộng che kín người rồi.

“Này, trời sắp tối rồi, tối nay chúng ta ở chỗ nào?” Giọng nói rầu rĩ của Chu Ngọc phát ra từ sau tấm áo choàng.

Lý Ngộ nhìn bản đồ, trả lời: “Sắp rồi, gần đây có một ốc đảo. Chúng ta đến đó nghỉ ngơi.”

Ốc đảo?

Hai mắt Chu Ngọc lập tức phát sáng, kia chẳng phải sẽ có hồ nước ư?

Đúng như dự đoán, sau một canh giờ cưỡi lạc đà, bọn họ đã thấy một mảnh màu xanh biếc. Đó là một ốc đảo nhỏ, xung quanh cây cỏ mọc um tùm, đẩy ra một đám cây cối xanh um tươi tốt thì có thể thấy hồ nước, trên mặt hồ lấp lánh ánh sáng bạc.

Sau khi Lý Ngộ đỡ nàng xuống khỏi lưng lạc đà, Chu Ngọc lập tức ngựa không ngừng vó chạy đến bên cạnh hồ. Nàng thăm dò nhiệt độ nước, nước vẫn còn hơi lạnh. Chu Ngọc vốc nước vỗ lên khuôn mặt bị ánh mặt trời phơi đỏ, thực sự quá dễ chịu, lập tức phát ra tiếng cảm thán.

“Tối nay ta muốn tắm rửa một chút!” Chu Ngọc bỗng chốc đưa ra quyết định. Y phục trên người nhiều ngày liên tiếp bị mồ hôi thấm ướt, cứ ướt rồi lại khô, sắp vón cục đến nơi rồi.

Lý Ngộ không tán thành: “Không được, khu vực gần hồ thường có bò cạp đỏ đến kiếm ăn.”

“…” Chu Ngọc cảm thấy khó xử, nàng rất sợ bị bò cạp đỏ cắn, nhưng cảm giác dính nhớp trên người lại khiến nàng cực kỳ muốn tắm rửa.

“Không sao đâu! Làm gì xui xẻo đến mức đυ.ng phải bò cạp cơ chứ? Ngươi ở gần đó canh chừng không phải là được rồi sao? Ta cầm thêm chiếc gậy để phòng thân, nếu có bò cạp đến gần ta sẽ đánh nó.” Chu Ngọc nhíu mày, mất thật lâu mới nghĩ ra được một chủ ý như vậy, kích động nói với Lý Ngộ.

“…”

“Ngươi nhất định phải nhìn cho kỹ đấy, không thể để bò cạp lại gần hồ!” Không đợi Lý Ngộ trả lời, một loạt tiếng sột soạt đã vang lên.

Thì ra là Chu Ngọc sợ Lý Ngộ không đồng ý nên mới tiền trảm hậu tấu, trực tiếp cởi y phục đi tắm.

Lý Ngộ bất đắc dĩ chỉ có thể ngồi xuống ở vòng ngoài ốc đảo, móc nước ra uống mấy ngụm.

Chu Ngọc vui sướиɠ bơi đi bơi lại trong hồ mấy vòng, sau đó còn gội đầu, bấy giờ mới hài lòng thỏa ý lên bờ mặc một bộ y phục mới.

Kết quả, còn chưa đợi nàng mặc xong y phục, chỉ thấy thứ gì đó màu đỏ rơi ra từ trong đống vật dụng cá nhân của nàng. Lúc Chu Ngọc đang muốn nhìn kỹ, trên bắp chân bỗng truyền đến cảm giác đau nhức, đau đến mức hét lên một tiếng.

Lý Ngộ giật mình, lập tức đứng dậy hỏi: “Làm sao vậy?”

Tiếng nức nở của Chu Ngọc truyền ra từ giữa rừng cây: “Hu hu… ta bị bò cạp cắn rồi!”

Có lẽ đây được gọi là một lời thành sấm, hay nói theo cách thông dụng hơn là miệng quạ đen.

Lý Ngộ chăm chú nhìn vào con bò cạp trên bắp chân của Chu Ngọc, bóng dáng màu đỏ rực đó chính là bò cạp đỏ đã được nhắc đến trước đó, dài chừng một ngón tay, đang lắc lư trong không khí theo từng cử động vùng vẫy của Chu Ngọc. Hai cái càng lớn gắt gao kẹp chặt phần thịt trên chân Chu Ngọc.