Chương 11: Anh hùng cứu mỹ nhân, hảo cảm (3)

Chu Ngọc nhăn mày, hình như ý tứ trong lời nói của vị chủ bộ này không phải vì bọn họ bắt được tặc phỉ mà vì bọn họ đã để bách tính nhìn thấy.

Huyện lệnh đang muốn từ chối thì thấy vẻ mặt lạnh lẽo của chủ bộ, cứ như bị cảnh cáo vậy, lúng ta lúng túng nói: “Vậy thì cứ làm theo lời ngươi nói đi.”

Vì thế chủ bộ vỗ vỗ tay, lập tức có hai nha dịch tiến lên dẫn mã phỉ bị trói gô thành một đống lui xuống. Ông ta lại sai người lấy ra năm mươi lượng bạc, mỉm cười nói: “Đây là khen thưởng cho hành động bắt phỉ của tráng sĩ.”

“Không biết tráng sĩ có hứng thú đến nha môn nhậm chức Điển sứ (/) hay không?” Chủ bộ hỏi.

(/) Điển sứ (典史): là chức quan thuộc cấp huyện, châu, thấp hơn Tri Huyện một bậc, có trách nhiệm bắt phạm nhân, điều tra các vụ án, canh tù, lưu giữ hồ sơ vụ án.

Tuy Điển sứ không được tính vào cơ chế quan lại của triều đình, nhưng ở nha môn lại là chức vụ chỉ đứng sau Huyện lệnh, cùng cấp với Chủ bộ, chưởng quản ngục tù.

Người này vừa mở miệng đã hứa cho chức Điển sứ, khiến Chu Ngọc không khỏi hít vào một hơi.

“Đa tạ Chủ bộ đã hậu ái, chỉ là chúng ta có chuyện cần phải làm, ít ngày nữa phải rời đi.” Lý Ngộ chắp tay tỏ ý từ chối.

“A… vậy thì, thật đáng tiếc. Vậy tại hạ chỉ có thể chúc tráng sĩ và cô nương thuận buồm xuôi gió.” Trên mặt Chủ bộ tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng trong mắt lại thấp thoáng ý cười.

Chu Ngọc nhận ngân lượng, sau đó theo Lý Ngộ rời khỏi huyện nha.

Lúc hai người đi trên đường lớn, Chu Ngọc nhớ lại cuộc gặp gỡ trong nha môn cứ cảm thấy kỳ quái, suy nghĩ tìm tòi thì chẳng hiểu mô tê gì.

“Sao vậy?” Lý Ngộ thấy nàng đi đường không chuyên tâm, nhiều lần suýt đυ.ng trúng người qua đường.

Chu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn Lý Ngộ: “Ta cảm thấy Huyện lệnh và Chủ bộ vừa nãy cứ kỳ lạ thế nào ấy.”

“Nói như thế nào?” Lý Ngộ hỏi với giọng bình thản.

Chu Ngọc lập tức lên tinh thần, vạch đầu ngón tay liệt kê: “Ngươi nhìn nhé, người thứ nhất, rõ ràng y phục mà gã Chủ bộ đó mặc là tơ lụa nha! Như thế cũng quá xa xỉ.” Mặc dù nàng không hiểu rõ vật giá nhưng cũng biết thứ như tơ lụa, nó không phải là thứ mà Huyện lệnh của một tiểu trấn nơi ngóc ngách xó xỉnh có thể mặc được.

“Hơn nữa, gã Huyện lệnh đó cũng không bình thường, lớn lên tai to mặt lớn như thế, cũng chẳng có chút uy nghiêm nào, ngược lại trông giống như một lão gia nhiều tiền trầm mê nữ sắc.” Nàng lại bổ sung thêm: “Không biết có phải ta nghĩ nhiều hay không, ta cứ cảm thấy Huyện lệnh có vẻ sợ Chủ bộ, nói phải lấy tiền là lấy tiền, còn nhìn sắc mặt của Chủ bộ mà nói chuyện nữa.”

“Gã Chủ bộ đó, vừa mở miệng đã tặng cho chúng ta năm mươi lượng bạc trắng.” Chu Ngọc nhíu mày nói tiếp: “Nha môn này… cũng giàu quá nhỉ?”

“Lý Ngộ, ngươi nói xem?” Chu Ngọc bừng bừng hứng khởi hỏi.

“Trước tiên chúng ra tìm một chỗ đặt chân đã.” Lý Ngộ né tránh vấn đề của nàng.

Chu Ngọc bất mãn, nàng kéo tay áo Lý Ngộ lại truy hỏi: “Sao không trả lời ta? Có phải ngươi cảm thấy chuyện ta nói rất nhàm chán hay không?”

“Không có, ngươi buông tay ra đã.”

“Không buông. Chắc chắn là ngươi đã biết chuyện gì đó, còn không nói thì ta sẽ không buông ra!” Chu Ngọc thấy hắn vẫn qua loa với mình thì nổi giận bíu chặt cánh tay hắn, đứng ỳ tại chỗ không cho Lý Ngộ đi.

“Ta không biết.”

“Chắc chắn là ngươi biết! Có phải ngươi cảm thấy ta quá ngốc nên khinh thường không muốn nói với ta đúng không?!”

“…”

Chu Ngọc thấy hắn sống chết không chịu phản ứng mình thì lập tức thay đổi kế hoạch tác chiến, đổi thành bám dai như đỉa, dây dưa đến cùng.

“Lý Ngộ, Lý Ngộ, ngươi nói đi mà? Nha?” Chu Ngọc làm nũng

“Lý Ngộ, sao ngươi lại không nói chuyện, ngươi điếc rồi sao?”

“Lý ~ Ngộ ~ Lý ~ Ngộ ~ Lý ~ Ngộ ~”

Gọi cứ như gọi hồn vậy, ồn ào tới mức Lý Ngộ không nhịn nổi, nhìn thấy người đi đường đều nhìn hai người cười, Lý Ngộ nhéo nhéo mi tâm, thở dài nói: “Ngươi buông tay ra trước đã, đến dịch quán rồi ta sẽ nói cho ngươi nghe.”

“Được rồi!”

Sau khi nhận được một lời chắc chắn, tiểu nương tử lập tức buông tay ra, sôi nổi cầm bạc mới nhận được đi dạo phố.