Chương 10: Anh hùng cứu mỹ nhân, hảo cảm (2)

Thân thể không tuân theo khống chế rốt cuộc cũng dừng lại, Chu Ngọc ngừng hét, ngón tay tách ra một kẽ hở, mắt nhìn về phía người tới, vừa vặn đối diện với cặp mắt bình tĩnh của Lý Ngộ.

“Lý Ngộ?”

“Ừ.”

Lý Ngộ lấy thân mình ngăn trở xu hướng tiếp tục lăn xuống của Chu Ngọc, vì liên quan đến xung lực, Chu Ngọc giống như đang khảm vào lòng hắn vậy, hai người gắt gao ôm nhau thành một khối.

Lý Ngộ nắm lấy bả vai Chu Ngọc, hỏi: “Có bị thương không?”

“Không, không biết…” Giờ phút này đầu óc Chu Ngọc vẫn còn choáng váng vì nỗi kinh hoàng lúc nãy, nghe hỏi cũng ngơ ngơ ngác ngác.

“Vậy ngươi chờ một lát.” Lý Ngộ buông Chu Ngọc ra, nhấc đao hướng về phía tên mã phỉ có ý đồ bỏ trốn, chỉ với hai ba chiêu đã trói chặt người lại.

“Có thể đứng lên không?” Lý Ngộ duỗi tay ra hỏi.

Chu Ngọc thử tự mình đứng dậy, nhưng hai chân lại nhũn ra không chịu nghe lời: “Sợ, sợ là không được…”

“Á!” Một tiếng hét vang lên.

Lý Ngộ trực tiếp ôm ngang người lên đi về phía ngựa.

Chu Ngọc tự dưng bị bế lên, hai tay vòng qua ôm chặt cổ Lý Ngộ. Nàng dựa vào lòng Lý Ngộ, cảm nhận bờ vai vững chãi ấy, cơ ngực rắn chắc ấy… để nàng biết vòng ôm này đáng tin đến nhường nào. Đặc biệt là mới nãy hắn còn mặt không đổi sắc thu thập một đám mã phỉ cùng hung cực ác, như này cũng quá mạnh mẽ rồi!

Thình thịch! Thình thịch!

Chuyện, chuyện gì vậy?!

Chu Ngọc ôm cổ người nam nhân, mặt đỏ như tôm luộc. Sao tim nàng lại đập nhanh như vậy?!

Trong lòng Chu Ngọc hét toáng lên, Lý Ngộ, Lý Ngộ đẹp trai quá đi!!!!!

Lý Ngộ ôm nàng đặt lên yên ngựa, so sánh với lực đạo phát huy lúc đánh đấm mã phỉ, sức tay của hắn giờ phút này lại nhẹ không tưởng nổi.

Chu Ngọc đỏ mặt nhìn người nam nhân trói mã phỉ ra sau, sau đó lật người leo lên ngựa, chở nàng trở lại theo đường cũ.

Chu Ngọc lặng lẽ đặt hai tay lên eo Lý Ngộ, lúc Lý Ngộ nhìn qua thì giả vờ như đang sợ hãi.

Ôi ôi ôi eo của hắn cũng rắn chắc có hình có dạng quá đi, hình như nàng còn sờ được đường nhân ngư nữa!

Chu Ngọc nhịn không được trong lòng hò hét, dáng người của nam nhân này cũng tốt quá rồi!

Hai người đến trấn trên, người đi đường phần lớn là thương nhân, nhìn thấy bọn họ trói gô một đám mã phỉ hướng về phía quan phủ thì đều đứng lại quan sát.

Tuy quan phủ không lớn nhưng lại được xây dựng khá tinh xảo, nha dịch qua lại trong phủ nha không người nào không mặc áo khoác chất liệu tốt.

Một vị chủ bộ bước ra nghênh đón, chắp tay nói: “Vị tráng sĩ này thân thủ thật tốt, bắt được nhiều đạo tặc như vậy!”

“Huyện lệnh ở chỗ nào?” Lý Ngộ không định khách sáo, trực tiếp nói rõ ý đồ đến đây.

“Huyện lệnh đang phê duyệt văn thư ở hậu nha, lập tức đến ngay, còn xin tráng sĩ chờ một lát.” Chủ bộ mỉm cười, phái người đưa ghế và trà nóng tới.

“Đám tặc phỉ này trắng trợn cướp bóc ở ngoài thành, nha môn các ngươi cũng không quản một chút?” Chu Ngọc bưng trà lên, mở miệng hỏi.

“Không dối gạt cô nương, những tên tặc phỉ này ở ngoài thành làm xằng làm bậy đã lâu. Chúng ta cũng từng phái mấy đợt nhân mã sang đó nhưng tiếc là tài nghệ không bằng người, mỗi lần đều bị đánh bại trở về.” Chủ bộ vuốt râu, vẻ mặt rất phiền não, bỗng dưng lại cười rộ lên: “May mà có tráng sĩ võ công thật cao cường!”

“Hô hô…”

Một thân hình mập mạp chạy tới, y phục lộn xộn, quả thực giống như vừa mới khoác vội cái áo lên rồi chạy ra ngoài vậy.

Ông ta ngồi lên ghế chủ vị, gõ kinh đường mộc một tiếng rồi quát lớn: “Người nào tìm bản Huyện lệnh?!”

Lý Ngộ ngay cả bái cũng không bái, chỉ quay đầu sang nói một câu: “Là thảo dân.”

Từ Lai Tài đang định quát vô lễ thì bị khí thế trên người hắn dọa cho rụt cổ lại, ngập ngừng nói: “Vậy… vậy bản quan cho phép ngươi được ngồi nói.”

Chủ bộ dường như đã tập mãi thành thói quen, thậm chí trong mắt còn chứa ý cười chế giễu. Ông ta bước lên trước nói: “Huyện lệnh đại nhân, vị tráng sĩ này đã bắt được mã phỉ ngoài thành, đặc biệt đến nha môn để bẩm báo với ngài.”

“Hả?!” Huyện lệnh thoạt nhìn chẳng có chút vui vẻ nào, ngược lại càng có vẻ ngạc nhiên và sợ hãi nhiều hơn.

“Đại nhân, có phải nên khen thưởng cho vị tráng sĩ này không? Bọn họ cưỡi ngựa từ đường chính tới đây, người người đều thấy, không thưởng thì khó làm an lòng dân chúng.”