Chương 9: Anh hùng cứu mỹ nhân, hảo cảm (1)

“Nhìn không ra hai người còn thật sự tình thâm ý trọng đấy.” A Bố Tế giơ nỏ tiễn ngắm chuẩn về phía Lý Ngộ, nở nụ cười tà ác nói: “Đáng tiếc thay, chuyện mà ta thích làm nhất chính là chia rẽ những đôi uyên ương số khổ.”

Một mũi tên mang theo khí thế phá quân bắn ra, Lý Ngộ vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích, chỉ thấy hắn cầm gậy gỗ ngăn chặn mũi tên lại. Mũi tên bỗng nhiên sượt qua gậy gỗ theo một góc độ quỷ dị hướng về phía tên mã phỉ đứng đằng sau.

Tên mã phỉ kia còn chưa kịp hét lên đã bị bắn trúng tim, cả người rớt khỏi lưng ngựa, trong mắt vẫn còn nỗi kinh hoàng chưa kịp tiêu tán.

Lý Ngộ vẫn bất động như tùng chắp hai tay sau lưng, khí thế đột nhiên trở nên cường đại, ẩn chứa khí tràng mạnh mẽ của người tập võ, nghiền ép đám mã phỉ đến không thở nổi.

Sao có thể có loại người này?

Trong lòng A Bố Tế hết sức kinh hãi, chỉ đứng ở đó cũng đủ khiến người khác có loại cảm giác máu chảy thành sông. Trong lòng hắn sinh ra khủng hoảng như thể bản thân đang ở trên chiến trường. Hắn kìm lòng không được nắm chặt nỏ tiễn trong tay, kiệt lực nhịn xuống kích động muốn co cẳng bỏ chạy: “Quái vật!”

Hắn run rẩy liên tục bắn tiễn, Lý Ngộ nghênh diện mà tới, gậy gỗ trong tay như biến thành một thanh kiếm kiên cố không gì cưỡng nổi nhao nhao đánh rớt hàng loạt mũi tên, chẳng qua chỉ với mấy bước nhảy đã đến trước mặt A Bố Tế, quật hắn rớt khỏi yên ngựa, chỉa thẳng gậy gỗ vào cổ hắn.

“Ngươi… ngươi” Toàn thân A Bố Tế không ngừng run rẩy, mặc dù đây chỉ là một chiếc gậy gỗ không hề sắc bén, nhưng gã không chút nghi ngờ Lý Ngộ vẫn có thể dùng nó để gϊếŧ chết mình.

“Bảo bọn chúng ném đao, xuống ngựa.” Giọng nói bình tĩnh của Lý Ngộ vang lên từ sau lưng.

“Nhanh! Nhanh làm theo lời hắn!” A Bố Tế lo lắng mạng nhỏ không giữ được vội vã ra lệnh cho đám mã phỉ còn lại.

Mã phỉ thấy đầu lĩnh đã bị bắt cũng bắt đầu sợ hãi, cả đám nhao nhao xuống ngựa đầu hàng.

Lý Ngộ nhanh chóng trói gô đám mã phỉ lại, cầm lấy thanh đao vừa tước đoạt từ chỗ một tên mã phỉ, sau đó giục ngựa đuổi theo phương hướng mà Chu Ngọc đã rời đi.

Cùng lúc đó, Chu Ngọc vừa quay đầu đã thấy tên mã phỉ huơ đao: “Tiểu nương tử, chạy nhanh lên, bằng không ta sắp đuổi kịp nàng rồi ~” Thủng thà thủng thỉnh, hiển nhiên đang xem nàng là trò vui.

Chu Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói: “Đại ca! Ngươi không đi giúp lão đại của mình mà đuổi theo ta làm gì!”

“Ôi chao, đây chính là mệnh lệnh của lão đại, ta phải tuân thủ.” Tên mã phỉ cười đùa tí tửng đáp lại nàng.

Dù sao lạc đà cũng không chạy nhanh bằng ngựa, chỉ chốc lát sau, tên mã phỉ đã cưỡi ngựa chạy song song với nàng. Chu Ngọc nhìn thấy ánh đao sáng loáng lập tức tái mét mặt mày: “Đồng bạn của ta rất lợi hại, nếu hắn đuổi kịp thì ngươi không có trái ngon mà ăn đâu!”

Tên mã phỉ lâu la không cho là đúng, cười nói: “Hắn có thể lợi hại hơn cả nỏ tiễn à?”

Trong tay đám mã phỉ có nỏ?!

Chu Ngọc không khỏi lo lắng, rốt cuộc Lý Ngộ có được không đó? Đừng bị đánh chết nhé.

“Không dây dưa với ngươi nữa, mau qua đây.”

Lạc đà bị thương đương nhiên không thể tự mình dừng lại, tên mã phỉ bèn duỗi tay về phía Chu Ngọc, tính kéo nàng lên ngựa.

“Ta, ta cảnh cáo ngươi đấy, đừng có đυ.ng vào người ta.” Chu Ngọc né đi.

“Đừng có khiêu chiến sự nhẫn nại của ta!” Mã phỉ bị chọc giận, không kéo tay nàng nữa mà đổi thành kéo chân.

Kéo chân? Nghĩ đến cảnh khuôn mặt như hoa như ngọc của bản thân bị kéo lê xuống đất, trong lòng Chu Ngọc lập tức kêu khổ.

“Nhanh lên!”

Mắt thấy mã phỉ đã sắp chạm vào chân mình, trong lòng Chu Ngọc lập tức phát hoảng, bụm mặt quăng người về hướng ngược lại, hét toáng lên: “Lý Ngộ!” Sao ngươi vẫn chưa đến!

Dường như ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của nàng, nơi xa thực sự vọng tới tiếng vó ngựa, Lý Ngộ nhìn thấy bóng dáng đang quăng mình khỏi thân lạc đà, con ngươi chợt co rụt lại, lập tức vận khinh công, vọt một cái đã nhảy ra xa cả trăm mét.

Chu Ngọc và tên mã phỉ đó vừa vặn đang ở trên một đồi cát, Chu Ngọc quăng mình xuống, toàn thân lập tức lăn xuống dọc theo sườn đồi.

“AAAAAAAAAAA! AAAAAA…A?”