Chương 8: Nguy hiểm, gặp phải mã phỉ (3)

Ánh mắt Lý Ngộ tối sầm, thấp giọng nói: “Đợi lát nữa ngươi bám chặt vào dây yên, đừng ngã xuống.”

Dứt lời, hắn lấy từ trong tay nải tùy thân của mình ra một cây gậy gỗ. Thanh gậy kia Chu Ngọc cũng biết, trước đó khi nàng đi đường mệt quá sẽ lấy ra làm gậy chống.

“Bọn họ đều cầm dao, ngươi dùng cái này có đối phó được với bọn họ không?” Chu Ngọc lo lắng nói.

“Không sao.” Vẻ mặt Lý Ngộ vẫn bình tĩnh, nhìn đám mã phỉ kia giống như một đám động vật nào đó mà thôi. Chỉ là khí tràng xung quanh người hắn lại lặng lẽ thay đổi, gân xanh ở hổ khẩu hiện lên, vận sức chờ phát động.

A Bố Tế suất lĩnh đám người của mình đến trước mặt, chỉ thấy có một nam nhân trung niên cùng với một tiểu nương tử trẻ tuổi xinh đẹp, liền ngả ngớn đánh giá Chu Ngọc, lại nói với Lý Ngộ: “Đây là tiểu thϊếp nhà ngươi à? Cũng xinh đấy nhỉ.”

Đáy mắt Lý Ngộ chợt tối sầm lại, hắn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn A Bố Tế giống như đang nhìn một thứ đồ vật: “Nếu không biết cách nói chuyện thì để ta dạy ngươi.”

“…” Chu Ngọc ở bên cạnh thì lại tỏ vẻ thờ ơ. Loại lời nói thế này đối với nàng mà nói quả thật không đau không ngứa, đám nam nhân Âu Mỹ nói còn nóng bỏng hơn thế này nhiều. Chẳng qua Lý Ngộ vẫn quá ngầu!

A Bố Tế bị ánh mắt của nam nhân này dọa sợ, không khỏi run rẩy. Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của thuộc hạ, hắn lập tức tỉnh táo lại, tức giận nói: “Để mấy lời này lại cho ngươi thì đúng hơn, ngươi cho rằng chỉ bằng một mình ngươi mà có thể đánh thắng được chúng ta sao? Không biết sống chết!”

Dứt lời liền giơ dao chém về phía Lý Ngộ, những người khác cũng đồng loạt ra tay, bao vây Lý Ngộ không ngừng tấn công.

Dưới sự chỉ huy của Lý Ngộ, Chu Ngọc lùi lại đến một chỗ xa hơn để tránh bị ảnh hưởng.

Nam nhân cầm gậy gỗ, một tay đặt ra sau người, ánh mắt phẳng lặng như giếng cổ nhìn đám mã phỉ. Tuy rằng bọn chúng biết cách vây quanh mục tiêu nhưng lại không biết cách cầm dao thế nào cho đúng. Hơn nữa, người cưỡi ngựa bình thường phải kẹp chặt vào thân ngựa để không bị văng ra hoặc ngã xuống, hai chân phải khỏe, nhưng những người này lại chỉ dẫm lên đệm ngựa, lắc lư theo chuyển động của ngựa.

Chỉ bằng chút công phu này, Lý Ngộ đã hiểu rõ.

Hắn xoay người né dao, lại dùng gậy đánh vào hông một tên mã phỉ, liền nghe thấy một tiếng hét thảm thiết. Lực đánh quá mạnh khiến cho tên mã phỉ văng thẳng xuống ngựa.

A Bố Tế thấy thế lập tức giận dữ, chỉ huy các tiểu đệ tiến lên: “Bắt hắn lại cho ta!”

Ánh dao sáng lóa chém về phía Lý Ngộ như bông tuyết. Lý Ngộ dựa vào lợi thế ở bên dưới ngựa, thoải mái linh hoạt di chuyển giữa các con ngựa, tránh đòn tấn công này đến đòn tấn công khác.

Mấy tên mã phỉ bị dụ đến quá gần đồng bọn, cũng sợ ném chuột vỡ đồ, sợ chém trúng người đồng bọn mình.

A Bố Tế thấy bọn chúng bị Lý Ngộ đùa bỡn như đám chuột, liền trầm giọng gọi một người tới: “Ngươi, đi bắt lấy tiểu nương tử kia đến đây.”

“Vâng!”

Chu Ngọc vốn đang đứng bên ngoài chiến cuộc, chợt nhìn thấy một tên mã phỉ cầm dây thừng tấn công về phía mình, sợ đến mức không khỏi hét lên: “Lý Ngộ!”

Lý Ngộ đột nhiên quay đầu lại, thấy Chu Ngọc gặp nguy hiểm, lập tức thay đổi phương hướng chạy về phía Chu Ngọc.

“Chậm đã!” Không biết từ khi nào A Bố Tế đã lấy ra một cái nỏ, nở nụ cười tà ác: “Nếu như ngươi dám đi, đừng có trách cái nỏ của ta không nghe lời bắn về phía tiểu nương tử kia.”

Lý Ngộ dừng lại, mũi tên nỏ rất mạnh, lại có tầm bắn xa, hắn không thể lấy tính mạng Chu Ngọc ra để mạo hiểm, vì thế hắn cao giọng hét lên: “Ôm chặt lạc đà!”

“Hả?!” Chu Ngọc ngơ ngác, nhưng vẫn nghe lời hắn ôm chặt.

Chỉ thấy Lý Ngộ nhặt con dao mà một tên mã phỉ đánh rơi và ném mạnh. Con dao xé gió cắm thẳng vào mông con lạc đà. Lạc đà kinh hoảng, trực tiếp sải chân chạy đi.

Ôi trời đất ơi! Chu Ngọc bị xóc nảy giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, hận không thể toàn thân dính chặt vào thân con lạc đà.