Chương 15: Nụ hôn đầu tiên (1)

Sau khi trải qua một đêm suy nghĩ cặn kẽ, Chu Ngọc càng hiểu rõ rằng một nam nhân vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng thế này nhất định sẽ được rất nhiều cô nương nhớ thương! Lỗ Tấn từng nói: Thứ không cầm được đến tay sớm muộn gì cũng trở thành của người khác!

Chu Ngọc vừa tưởng tượng đến cảnh Lý Ngộ và một cô nương khác ôm ôm ấp ấp đi qua trước mặt mình thì trong lòng như có một ấm nước đang sôi sùng sục, cảm xúc ghen tị ào ạt trào ra ngoài khiến nàng vô cùng tức giận.

Nàng chắc chắn rằng bản thân thích Lý Ngộ, nhưng lại không biết Lý Ngộ có cảm giác gì đối với mình…

“Lý Ngộ, đột nhiên ta phát hiện ngươi chưa từng gọi tên ta.” Chu Ngọc nói.

Lý Ngộ suy nghĩ chốc lát, hình như là vậy thật. Bản thân hắn trước giờ vẫn luôn kiệm lời ít nói, cũng không cần thiết phải gọi khuê danh của người ta làm gì. Nhưng rốt cuộc vẫn nói một câu: “Không phải lần gặp mặt đó đã từng gọi rồi à?”

Chu Ngọc “ha” một tiếng, nói: “Lần đó mà cũng tính à?”

“Vậy bây giờ ngươi gọi ta là gì?”

“Chu Ngọc.” Lý Ngộ đáp.

Ai ngờ Chu Ngọc lại lắc đầu, quệt miệng nói: “Không được, ngươi phải gọi ta là Ngọc nương!”

Ngọc nương? Lý Ngộ dừng một chút, đó là cách gọi chỉ người nhà mới có thể gọi, sao hắn có thể gọi như vậy được chứ, bèn nói: “Không được.”

Chu Ngọc bắt đầu chơi xấu, hai tay đặt lên bàn, nói: “Không được, ngươi phải gọi ta như vậy! Bằng không ta sẽ không để ý đến ngươi!”

“…”

Lý Ngộ không nói gì, suy nghĩ của tiểu cô nương hào phóng không câu thúc, nói không chừng đây chỉ là chút vui thú nhất thời, nếu hắn đồng ý, ngộ nhỡ sau này làm tổn hại tới thanh danh của nàng thì phải làm sao. Vì thế hắn không nói tiếng nào, mặc nàng làm loạn.

Nào biết Chu Ngọc lại trở nên nghiêm túc, cả ngày không thèm để ý đến hắn, còn bản thân thì chạy lên trấn đi dạo. Đến giờ thay thuốc, Lý Ngộ tới gõ cửa phòng nhưng không thấy ai trả lời, lại gọi một tiếng, giọng của người bên trong mới chậm rãi vang lên.

“Ai đó?”

“Ta.” Lý Ngộ trả lời.

“Ngươi gọi ai vậy?”

“Gọi ngươi.”

“Ta là ai?”

Lý Ngộ nói: “Chu Ngọc.”

“Không đúng, không đúng, ngươi suy nghĩ lại đi.”

“Đến giờ thay thuốc rồi.” Lý Ngộ lựa chọn làm ngơ vấn đề này.

“Ngươi nói! Ngươi nên gọi ta là gì?” Thanh âm yếu ớt của tiểu cô nương truyền ra từ trong phòng, mang theo chút kiêu căng: “Không gọi đúng tên thì ta sẽ không mở cửa.”

Lý Ngộ thở dài, bất đắc dĩ đứng trước cửa.

Chu Ngọc thấy Lý Ngộ không trả lời, tròng mắt khẽ chuyển, gạt ấm trà trên bàn xuống đất, giả vờ hét lên: “Ôi chao! Tay của ta!” Dứt lời còn vờ vịt khóc hu hu.

“Có chuyện gì vậy?” Lý Ngộ nghe thấy tiếng động trong phòng, còn nghe thấy tiếng khóc, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, hắn lập tức muốn tông cửa xông vào.

Chu Ngọc vội vã hét lên: “Ngươi không được vào! Không gọi tên ta thì ta sẽ không cho ngươi vào!”

“Đến lúc này rồi ngươi còn níu lấy chuyện này làm gì!” Lý Ngộ mặc kệ nàng, bàn tay vận khí muốn phá cửa.

“Chuyện này đối với ta là chuyện lớn bằng trời! Ngươi mau nói đi!”

Lý Ngộ thấy nàng còn tâm trạng nói nhiều như vậy, khí lực trong tay lập tức tản bớt, trong lòng thầm nghĩ, không phải là đang gạt hắn đấy chứ?

“Đau quá! Sao còn chảy máu nữa!” Bên trong lại vang lên tiếng hét đau đớn.

“Máu?!”

“Ngươi mau gọi để ta còn cho ngươi vào trong!”

“…”

“Nhanh! Máu của ta không ngăn được rồi!”

Thanh âm lo lắng vẫn đang thúc giục.

Lý Ngộ nhắm mắt lại, chỉ đành phải gọi: “Ngọc nương.”

Tiếng kêu đau đớn bên trong nháy mắt biến mất, sau đó, chốt cửa được mở ra, một khuôn mặt nhỏ nhắn xán lạn xuất hiện trước cửa: “Hi! Sớm gọi như vậy không phải được rồi sao?”

Lý Ngộ đen mặt nói: “Ngươi bày ra nhiều chuyện như vậy để lừa ta à?”

Dứt lời lập tức quay người rời đi.

Chu Ngọc chiếm được chỗ tốt, vội vàng chạy theo kéo tay hắn lại, làm lành nói: “Không được, ngươi còn chưa thay thuốc cho ta mà!”

“Ôi chao, Lý Ngộ ~Lý Ngộ tốt bụng ~ đừng phớt lờ ta mà.” Chu Ngọc mặt dày mày dạn chặn người trên hành lang, trên miệng liên tục nói xin lỗi, nhưng rốt cuộc có bao nhiêu thành tâm thì hắn lại không biết.

Tiểu nhị trong tiệm buồn cười nói: “Vị tướng công này, tiểu nương tử nhà ngài đã thành tâm thành ý như vậy rồi, ngài hãy tha thứ cho nàng ấy đi.”

Tiểu nhị vừa dứt lời, lỗ tai của hai người đều đỏ bừng.

Chu Ngọc vốn còn muốn giải thích, nhưng quay đầu lại thấy Lý Ngộ cũng đỏ mặt thì lập tức cười rộ lên, còn cố ý nói: “Tiểu nhị ca nói đúng đấy!”

Khó khăn lắm mới dỗ được Lý Ngộ, hai người tâm bình khí hòa ngồi xuống, chuẩn bị thay thuốc.

Chu Ngọc nhìn tay mình đặt trên tay Lý Ngộ, nàng có thể cảm nhận được vết chai trên bàn tay to hơn bàn tay mình một vòng đó, nó dường như đang nói với nàng rằng người nam nhân này đã trải qua rất nhiều mưa gió.

“À, Lý Ngộ này, ngươi đã thành gia chưa?”

Lý Ngộ liếc nàng một cái, không biết nàng lại nảy ra chủ ý quỷ quái gì, bèn đáp: “Vẫn chưa.”

Dù đã sớm đoán được kết quả này, nhưng khi nghe được đáp án chân chính từ miệng hắn vẫn khiến trong lòng Chu Ngọc tràn đầy vui sướиɠ.

Nàng vui vẻ nói: “Vậy mẫu thân của ngươi không thúc giục ngươi sao?”

Lý Ngộ: “Ta không có thân nhân, chỉ có sư phụ nuôi ta lớn.”

… Cái vấn đề chết tiệt này, Chu Ngọc hận không thể tự tát mình một cái.

“Thật xin lỗi…” Nàng lúng túng xin lỗi vì sự mạo phạm của mình.