Chương 147

Sau một lát, Hồ tam muội dừng động tác lắc xúc xắc, đặt chung xúc xắc lên bàn. Mà nam tử hắc y cũng ngừng tay, bày xúc xắc lên bàn.

“Ha ha, lần này ngươi thua chắc rồi!” Hồ tam muội dào dạt đắc ý mà mở chung xúc xắc của mình ra. Ba viên xúc xắc đều là 6 nút, bình bình ổn ổn mà bày biện trên bàn.

Nhìn thấy đối phương lắc ra mười tám nút, nam tử hắc y cười ha ha. “Ngươi thua rồi!”

“Sao có thể, mười tám nút là lớn nhất, sao ta có thể thua? Ta không tin, ngươi…. ngươi là bao nhiêu?” Hồ tam muội tự nhiên không có khả năng dễ dàng nhận thua.

“Hừ!” Khẽ hừ một tiếng, nam nhân chậm rãi mở chung xúc xắc của mình ra.

Mọi người phát hiện ba viên xúc xắc của nam nhân là ba số một. Ba nút.

“Ha ha, ngươi mới ba nút, đương nhiên là ta lớn, là ta thắng!” Hồ tam muội khinh thường mà liếc nhìn nam nhân một cái, ngạo khí mà nói.

“Không, ngươi chỉ nói, ngươi muốn so xúc xắc với ta, nhưng ngươi cũng chưa từng nói qua muốn so lớn hay là so nhỏ. Mà làm chủ nhà, ta muốn so nhỏ hơn với ngươi. Cho nên, ngươi thua!”

“Ta……” Nghe được lời này, sắc mặt Hồ tam muội lập tức trở nên khó coi lên. Đúng vậy, nàng quên không nói với đối phương là so lớn hay nhỏ!

“Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, ngươi thua!” Tà khí mà nhìn hồ nữ đối diện, trong ánh mắt yêu diễm tà ác kia của nam nhân tràn đầy ý cười không giấu được.

“Thua thì thế nào? Ta không có Tử San Hô vạn năm gì, không có Quỳnh Tương ngọc dịch gì để cho ngươi. Ta…. ta chỉ có mấy thứ này thôi!” Nói rồi, Hồ tam muội không cam lòng tháo xuống nhẫn không gian của mình.

“Tuyết Mai, ta nghĩ ngươi cũng không quá hiểu biết về trò chơi này rồi. Ngươi thắng có thể lấy được linh bảo của ta. Nhưng ngươi thua, thì phải bị ta ăn luôn!” Giọng nói lạc đi, nam nhân hắc y há miệng thật to, hút Hồ tam muội về.

“A, a……” Hồ tam muội kêu sợ hãi ra tiếng, hóa thành một sợi hư ảnh, bị nam nhân hít vào trong miệng

Thấy một màn như vậy, tám người ở đây đều chấn kinh không nhỏ. Thẳng đến giờ này khắc này, bọn họ mới biết hóa ra trò chơi này là chơi như vậy. Hóa ra thua sẽ phải chết.

“Tam muội, Tam muội……” Nhìn ghế dựa sớm đã trống rỗng, Tuyết Thiên kinh hô ra tiếng.

“Tam muội, Tam muội!” Hồ nhị muội nhìn chiếc ghế trống không kia, nước mắt không tự chủ được mà lăn xuống.

“Trận đầu kết thúc, tiếp theo, ai muốn là người thứ hai cùng ta chơi trò chơi đây?” Ánh mắt nam tử hắc y đảo qua tám người đang ngồi.

“Ta. Ta tới đánh cuộc với ngươi. Ta không cần linh bảo của ngươi, ta muốn mạng của ngươi, ta muốn ngươi đền mạng cho Tam muội của ta!” Tuyết Thiên là người đầu tiên ở đây đứng dậy.

“Tuyết Thiên!” Chương Tử Minh duỗi tay một phen, kéo lại đối phương.

“Ngươi đừng động!” Tuyết Thiên kéo tay nam nhân ra, đôi mắt huyết hồng mà đi qua, thù sát muội có thể nào không báo?

Nhìn Tuyết Thiên đôi mắt đỏ bừng ngồi trước mặt mình, nam tử hắc y tà khí mà cong cong khóe miệng.

“Được, chúng ta đây liền tới đánh cuộc mạng. Ngươi thắng, ta đem mạng cho ngươi, ngươi thua thì ngươi bị ta ăn luôn.”

“Một lời đã định!” Tuyết Thiên gật đầu, không chút do dự đáp ứng đối phương đề nghị.

Tuyết Thiên, 203 tuổi, tu sĩ Tuyết Hồ tộc, kiếm tu, thực lực Kim Đan trung kỳ, tự nguyện tiếp thu trò chơi.

Nhìn thấy một loạt chữ sau lưng bạn lữ kia, Chương Tử Minh không khỏi cắn răng, trực giác nói cho hắn, Tuyết Thiên lúc này đây chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.

“Xúc xắc, cờ vây, bài ma, ngươi muốn chơi cái gì?” Nhìn Tuyết Thiên, nam tử hắc y cười hỏi.

“Xúc xắc, ta cùng ngươi chơi xúc xắc, đánh cuộc lớn thì thắng!” Tuyết Thiên sờ qua chung xúc xắc và ba viên xúc xắc Tam muội vừa mới dùng.

“Được, lúc này đánh cuộc lớn thì thắng!” Nam tử hắc y gật đầu, tỏ vẻ không ý kiến.

Hai người cầm chung lên, đồng thời lắc chúng.

Một lát sau, hai người cùng nhau buông chung xuống. Tuyết Thiên là người đầu tiên mở chung ra. Là ba cái 6 nút, 18 nút.

“Là mười tám nút, đại tẩu thắng chắc rồi!” Liếc thấy điểm số Tuyết Thiên lắc ra, Chương Tử Văn vui mừng không thôi. Nghĩ thầm: Lúc này đại tẩu nhất định thắng!

“Chưa chắc!” Chương Tử Minh híp mắt, thần sắc căng chặt mà gắt gao nhìn chằm chằm tên nam tử hắc y kia.

“Đến ta!”l Nam tử hắc y cười khanh khách mà mở chung xúc xắc của mình ra.

“Sao…. sao có thể?” Tuyết Thiên trừng mắt, nhìn điểm sốt đối phương lắc ra.

lay động ra điểm số, Tuyết Thiên ngây ngốc ở tại chỗ. “Ngươi là mười tám nút, ta là hai mươi nút Chúng ta là so xem ai lớn. Cho nên, ta thắng!” Nhìn ngồi ở đối diện hồ nữ, nam nhân nhẹ giọng giải thích.

“Hai mươi nút?” Thấy nam nhân đếm số nút, Kiều Thụy cũng choáng váng. Kỳ quái, ba viên xúc xắc, nhiều nhất cũng chỉ có thể lắc ra mười tám nút, sao đối phương lắc ra hai mươi nút được?

“Có hai viên xúc xắc bị lắc vỡ thành hai nửa. Cho nên đã nhiều ra hai nút.” Nhìn ái nhân mạng vẻ mặt nghi hoặc, Liễu Thiên Kỳ cười giải thích. Một chiêu này, Liễu Thiên Kỳ kiếp trước đã xem qua rất nhiều trong mấy phim thần bài đánh bạc gì đó, cũng không tính là cái gì hiếm lạ.

“Ồ, là như vậy sao!” Kiều Thụy gật đầu hiểu rõ.

“Ta…. ta thua!” Tuy không cam lòng, nhưng Tuyết Thiên biết, nàng đã thua.

“Oa ha ha ha……” Nam tử hắc y vui sướиɠ cười to, mở cái miệng rộng ra, liền phải ăn luôn đối Tuyết Thiên đối diện.

“Hây!” Nhìn thấy Tuyết Thiên gặp nguy hiểm, Chương Tử Minh, Chương Tử Văn và Hồ nhị muội, ba người đồng thời ra tay, hai quả lôi cầu và một quả băng cầu đồng thời công kích qua nam nhân hắc y.

Nhưng thật đáng tiếc, ba đạo công kích căn bản là không tới trước mặt nam nhân hắc y đã biến thành hư ảo. Đầu ngón tay nam nhân hắc y vừa chuyển, từng hơi thở màu đen hóa thành từng dải lụa màu đen, đem ba người đánh lén bọc khóa lại trong đó, treo trên xà nhà của cung điện.

Nhìn ba người giống như là ba con ve nhộng bị mình treo lên, nam tử hắc y đắc ý mà gợi lên khóe miệng.

“Lá gan không nhỏ. Thế nhưng dám ở cung điện của ta dùng linh thuật đánh lén ta? Chỉ bằng công phu mèo ba chân của các ngươi kia, cũng không biết xấu hổ khoe ra trước mặt ta sao? Thật là không biết sống chết!”

L

“A, Tử Minh, Tử Văn, Nhị muội!” Tuyết Thiên nhìn ba người bị tơ lụa màu đen bao vây kín kín kẽ kẽ, chỉ lộ ra một đôi mắt, nàng kinh hô ra tiếng.

“Hưm hưʍ.”

“Ưm…”

Ba người liều mạng muốn lên tiếng, lại nói không ra một câu nào!

“Hừ!” Khinh thường mà nhìn ba người một cái, nam tử hắc y xoay người lại, trực tiếp há mồm hít vào Tuyết Thiên đang ngồi trên ghế, vô pháp phản kháng vào trong miệng.

“Hưm ưm……” Tận mắt nhìn thấy bạn lữ của mình bị ăn, hốc mắt Chương Tử Minh đỏ lên, một giọt nước mắt rơi xuống.

“Ưm ưm……” Nhìn thấy tỷ tỷ bị gϊếŧ, Hồ nhị muội cũng là khóc rống thất thanh.

“Được, người tiếp theo!” Nam tử hắc y nói, tầm mắt quét về phía bốn người đứng trên mặt đất.

Liếc thấy đối phương nhìn qua, Kiều Thụy căng thẳng trong lòng. Y không tự giác mà siết chặt nắm tay của mình.

Chờ đợi nửa chén trà nhỏ công phu, nhìn thấy không ai đứng ra, hắc y nhân duỗi ra một lóng tay, chỉ hướng về phía một người nữ tu duy nhất —— Phong Cầm.



“Ngươi, lại đây!”

“Không, ta không đánh cuộc với ngươi. Ta không cần ngươi linh bảo, ta không đánh cuộc!” Phong Cầm lắc đầu, liên tục lui về phía sau, không dám chơi cùng đối phương.

“Ha hả, chuyện này không phải do ngươi chọn!” Nam tử hắc y hướng tới đối phương vẫy vẫy tay, thân thể Phong Cầm bỗng không chịu khống chế mà bay thẳng đến nam tử hắc y.

“A……” Phong Cầm kêu sợ hãi ra tiếng, chờ đến khi nàng lấy lại tinh thần, người đã ngồi trên chiếc ghế đối mặt vậy nam tử hắc y.

Phong Cầm, 157 tuổi, tu sĩ Nhân tộc, kiếm tu, thực lực Kim Đan hậu kỳ. Tự nguyện tiếp thu trò chơi.

Nhìn thấy một loạt chữ sau lưng đối phương, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhăn nhăn mày. Xem ra lại là một bi kịch nữa.

“Kim Diễm, Cửu Dạ kia rốt cuộc là thực lực gì?” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, truyền âm cho tiểu hồ ly.

Cửu Dạ rốt cuộc là lợi hại đến nhường nào? Tại sao cả thực lực Kim Đan hậu kỳ như Chương Tử Minh cũng chắn không được một chiêu của đối phương?

“Cửu Dạ chân thân là Luyện Hư hậu kỳ, trước mắt các ngươi đây bất quá là phân thân của Cửu Dạ mà thôi. Tuy nói là phân thân, nhưng cũng có thực lực cấp bậc Luyện Hư. Các ngươi muốn dùng vũ lực rời khỏi nơi này, đó là hoàn toàn không có khả năng, cần phải dùng trí thắng được, chỉ có đánh cuộc thắng hắn, các ngươi mới có thể bình an rời đi!”

“Rõ rồi.” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, tỏ vẻ minh bạch.

“Phong Cầm đúng không? Ngươi muốn cùng bổn quân chơi cái gì đây?” Nhìn nữ tử Nhân tộc ngồi đối diện, nam tử hắc y thấp giọng hỏi.

“Không, ta không đánh cuộc với ngươi, ta phải đi về, ngươi thả ta rời cung điện đi!” Phong Cầm lắc đầu, sợ hãi không thôi. Tên ác ma này đã ăn hai tu sĩ, hơn nữa cả huynh đệ Chương Tử Minh và Chương Tử Văn đều không phải đối thủ của hắn, chính mình tất nhiên cũng không có khả năng là đối thủ của hắn, so với tánh mạng, những thứ gọi là linh bảo đó nàng cũng không cần.

“Ha ha ha, nhìn xem trên tường kia viết cái gì đi?” Nam tử hắc y chỉ về phía vách tường một bên.

Phong Cầm quay đầu nhìn về phía vách tường. Nhìn thấy trên vách tường, chữ viết vốn xiêu xiêu vẹo vẹo biến thành chữ viết của Nhân tộc.

“Quy tắc trò chơi điều thứ ba, bất luận tu sĩ nào tiến vào cung điện Như Ý đều không có tư cách cự tuyệt chơi trò chơi cùng ma quân. Người vi phạm —— chết!” Phong Cầm run rẩy môi, đọc xong quy tắc này.

“Thấy rõ ràng đi, ngươi hiện tại đã ngồi trên ghế rồi. Đó chính là đã bắt đầu trò chơi, mà ngươi muốn cự tuyệt, sẽ chỉ là một con đường chết. Cho nên hiện tại ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là vì trái với quy tắc bị ta trực tiếp ăn luôn, hoặc là tiếp tục trò chơi, còn có một đường sinh cơ.”

“Ta... ta……” Nghe thế, Phong Cầm không tự giác run run bả vai. Giờ phút này, nàng đã cảm giác được sợ hãi thật sâu.

“Muốn chơi cái gì?”

“Cờ… cờ vây.”

“Được!” Nam tử hắc y gật đầu, lấy ra bàn cờ, cùng Phong Cầm chơi cờ.

Thời gian chơi cơ vây tương đối dài, nhưng nửa canh giờ sau, nam tử hắc y vẫn không hề có áp lực mà thắng Phong Cầm.

“Không, không……” Nhìn thấy mình đã thua ván cờ, Phong Cầm thét chói tai ra tiếng. Chỉ là nàng muốn chạy trốn, muốn dùng công kích cũng làm không được. Phảng phất như khi nàng ngồi xuống cái ghế này, hai chân cũng đã không nghe sai sử, linh thuật trên người cũng hoàn toàn không dùng được.

“Ha ha ha ha……” Nam tử hắc y cười to ra tiếng, trực tiếp cắn nuốt Phong Cầm đã thua cờ vào bụng.

Nuốt Phong Cầm xong, nam tử hắc y thỏa mãn mà liếʍ liếʍ môi. Liên tiếp ăn ba người, chuyện này làm cho hắn thập phần vừa lòng. Tâm tình cũng phá lệ tốt đẹp.

“Được, trận thứ ba kết thúc. Người tiếp theo, ai tới chơi trò chơi với ta?” Ánh mắt nam tử hắc y quét về phía Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy và Hỏa Viêm.

“A……” Chạm đến đến ánh mắt nam nhân, Hỏa Viêm như củ cải vào đất co rúm lại trốn sau người Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.

“Ta tới!” Liễu Thiên Kỳ chủ động đi ra. Giờ phút này, cũng chỉ có hắn, Tiểu Thụy cùng Hỏa Viêm ba người. Nếu để hai người kia đi, còn không bằng chính mình đi.

“Thiên Kỳ!” Nhìn thấy ái nhân cất bước đi ra ngoài, Kiều Thụy nôn nóng mà kéo lại cánh tay ái nhân một phen.

“Yên tâm, sẽ không có việc gì đâu.” Liễu Thiên Kỳ cười nhìn nhìn ái nhân, tỏ vẻ không có việc gì.

“Nhưng mà….!”

“Hỏa Viêm, trông kĩ Tiểu Thụy!” Liễu Thiên Kỳ quay đầu, nhìn về phía Hỏa Viêm.

“Dạ!” Theo tiếng, Hỏa Viêm vội vàng đi tới, kéo Kiều Thụy sang một bên.

Lại nhìn hai người một cái, Liễu Thiên Kỳ mới quay người lại, cất bước đi về phía nam tử hắc y.

Bước vững vàng bước chân, Liễu Thiên Kỳ một bước chạy nhanh đến trước mặt nam nhân hắc y, hắn chậm rãi khom người, phong độ nhẹ nhàng mà ngồi xuống chiếc ghế đối diện nam nhân.

Liễu Thiên Kỳ, 68 tuổi, tu sĩ Nhân tộc, Phù Văn Sư cấp bốn, tinh thông trận pháp, thực lực Kim Đan hậu kỳ, tự nguyện tiếp thu trò chơi.

Nhìn thấy tuổi của đối phương chỉ có 68 tuổi, lại là thực lực Kim Đan hậu kỳ, Chương Tử Minh, Chương Tử Văn và Hồ Nhị muội đều khϊếp sợ không thôi.

Không nghĩ tới người này chưa đủ trăm tuổi chính là Kim Đan hậu kỳ, hơn nữa còn là Phù Văn Sư cấp bốn, còn tinh thông trận pháp thuật. Thế mà lại tinh thông hai môn thuật số?

“Oa, Liễu sư huynh thật là lợi hại!” Nhìn thấy giới thiệu của Liễu Thiên Kỳ, ngay cả Hỏa Viêm cũng nhịn không được cứng lưỡi.

Tu sĩ không đủ trăm tuổi Kim Đan hậu kỳ, Phù Văn Sư cấp bốn, Trận Pháp Sư cấp bốn, thật là lợi hại quá!

“Thiên Kỳ tất nhiên là lợi hại rồi!” Kiều Thụy cũng cảm thấy ái nhân của mình là lợi hại nhất. Nhưng giờ này khắc này, y lại rất lo lắng cho Thiên Kỳ của y. Bởi vì y cảm thấy ma quân kia quá biết chơi. Y sợ Thiên Kỳ sẽ thua.

“Tu sĩ 68 tuổi Kim Đan hậu kỳ?” Nhìn thấy tin tức về Liễu Thiên Kỳ, nam tử hắc y cũng không khỏi có chút ngoài ý muốn.

“Chỉ là vận khí tốt mà thôi.” Nếu không phải tìm được nhiều linh bảo, hắn cũng không có khả năng nhanh như vậy thăng cấp đến Kim Đan hậu kỳ.

“Ha hả, ngươi thật ra lại khiêm tốn.” Nam tử hắc y nhướng mày, ấn tượng với vị tu sĩ nhân tộc đối diện thần thái tự nhiên này cũng không tệ lắm.

“Không biết các hạ xưng hô như thế nào?” Nhìn đối phương, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng mở miệng.

“Ồ? Ngươi muốn biết?” Tà khí mà nhướng mày, nam tử hắc y như suy tư gì.

“Đúng vậy, nếu ta muốn cùng các hạ chơi trò chơi, như vậy các hạ chung quy cần cho ta biết, chốc lát ta sẽ bại bởi ai chứ?” Lời này Liễu Thiên Kỳ nói theo lý thường.

“Ha ha ha ha, còn chưa chơi, ngươi đã biết ngươi sẽ thua sao?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, nam tử hắc y tâm tình tốt mà cười.

“Ha ha các hạ là người thạo nghề chơi trò chơi, nếu ta đã ngồi trên cái ghế này, tiếp nhận trò chơi của các hạ, vậy ta hẳn là có tự giác thua, không phải sao?”

“Thua là phải chết. Ngươi không sợ chết?” Nhìn chằm chằm Liễu Thiên Kỳ vân đạm phong khinh, nam tử hắc y tò mò hỏi.

“Nếu sợ hay không sợ đều sẽ chết, như vậy, sợ hay không sợ cũng không có ý nghĩa gì, không phải sao?”

“Ha ha ha, nói rất đúng, nói rất đúng!” Nam tử hắc y cười to ra tiếng, trong ánh mắt đối đãi Liễu Thiên Kỳ nhiều thêm vài phần tán thưởng.

“Thỉnh các hạ báo cho tên huý!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, không buông tha hỏi.

“Được, nếu ngươi muốn biết, ta đây nói cho ngươi. Ngươi hãy nghe cho kỹ. Ngô danh: Cửu Dạ!”

“Cửu Dạ?” Nhấm nuốt tên này, Liễu Thiên Kỳ nhướng mày, xem ra Kim Diễm đoán một chút cũng không sai.

“Ma sinh cửu tử, cửu tử có bất đồng. Mà bổn quân là nhi tử nhỏ nhất của phụ vương, cho nên được gọi là Cửu Dạ. Chính là Thánh Ma Quân của Ma giới!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Cửu Dạ lại kỹ càng tỉ mỉ mà giới thiệu một chút về thân thế của mình.



“Hóa ra là Cửu điện hạ, thất kính, thất kính!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, vội vàng tất cung tất kính mà hành lễ.

Ở Ma giới, chúa tể xưng là Ma Vương, nhi tử mà Ma Vương xưng là Thánh Ma Quân, cho nên, nghĩa của Thánh Ma Quân chính là ý chỉ vương tử. Là người thân phận tôn quý nhất Ma giới ngoại trừ Ma Vương ra.

“Không cần đa lễ. Nói xem, ngươi muốn cùng bổn quân chơi trò chơi gì đây?” Nhìn bạn chơi cùng đối diện, Cửu Dạ cười hỏi.

Nghe vậy, tầm mắt Liễu Thiên Kỳ dừng trên bàn dài. Đầu tiên, hắn cầm lấy bài ma.

“Ngươi muốn cùng ta chơi bài ma?” Cửu Dạ nhướng cao mày, hơi mang nghi hoặc mà nhìn về phía đối phương.

Bài mà là đồ của Ma giới, nên có rất ít người sẽ lựa chọn chơi bài ma với Thánh Ma Quân của Ma tộc.

“Bài ma này là vật ở quê nhà điện hạ, điện hạ có thể là từ khi còn nhi đồng đã chơi bài ma. Thiên Kỳ dù có tự đại cũng không dám cùng điện hạ chơi bài ma.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng buông xuống trong tay bài ma.

“Vậy ngươi muốn chơi cái gì?” Khóe miệng ngậm cười, Cửu Dạ đang chờ Liễu Thiên Kỳ lựa chọn.

“Cờ vây ở Nhân tộc đã thịnh hành trăm năm, xúc xắc ở Nhân tộc cũng đã thịnh hành ngàn năm. Còn bài ma, nói vậy điện hạ chơi càng lâu. Chẳng lẽ ngoại trừ những trò chơi già cỗi này đó ra, điện hạ cũng không nghĩ thử xem về trò chơi mới sao?”

Bài ma là trò chơi của Ma tộc, Liễu Thiên Kỳ sẽ không chơi, cờ vây là trò chơi của người cổ đại, gia hỏa xuyên việt Liễu Thiên Kỳ này cũng không chơi. Xúc xắc là thứ duy nhất Liễu Thiên Kỳ biết chơi. Nhưng hắn biết, nếu hắn cùng Cửu Dạ chơi xúc xắc, nhất định là phải thua không thể nghi ngờ. Bởi vì hắn biết, trình độ hắn chơi xúc xắc không bằng cả Hồ tam muội. Cho nên, ba loại trò chơi này, Liễu Thiên Kỳ một cái cũng không định chơi.

“Hửm?” Nghe được lời này, Cửu Dạ xoay chuyển một đôi mắt màu xanh biếc. “Ngươi có trò chơi mới?”

“Tất nhiên!” Nói đến cái này, Liễu Thiên Kỳ tự tin mười phần.

“Nói nghe một chút xem!” Nhìn thấy bộ dáng Liễu Thiên Kỳ khí định thần nhàn, vẻ mặt thần bí, Cửu Dạ mê chơi lập tức bị hấp dẫn.

“Trò chơi của ta gọi là đoán đố. Hai người một người ra câu đố, một người đoán. Thời hạn là một nén nhang, nếu trong một nén nhang, người chơi đoán chữ đoán trúng đáp án, như vậy chính là người đoán thắng. Ngược lại, nếu người đoán chữ không đoán được, vậy là người ra câu đố thắng.” Liễu Thiên Kỳ đơn giản mà nói một lần.

“Nghe không tồi, nhưng ta có một nghi vấn, nếu người chơi đoán chữ đoán trúng đáp án, mà người ra câu đố không công nhận thì sao? Vậy nên làm sao bây giờ?” Nhìn chằm chằm Liễu Thiên Kỳ, Cửu Dạ nghiêm túc hỏi.

“Cái này rất đơn giản, người ra câu đố trước tiên đem đáp án viết trên giấy, chờ đến khi người đoán chữ đoán trúng, trực tiếp công bố đáp án trên giấy ra. Như vậy, chỉ cần hai đáp án là giống nhau như đúc, vậy thuyết minh người chơi đoán chữ thắnh. Người ra câu đố thua.”

“Ừm, được đó. Có vẻ chơi vui. Vậy chúng ta chơi cái này đi! Ngươi nói một câu đố, bổn quân tới đoán!” Cửu Dạ nóng lòng muốn thử mà nhìn Liễu Thiên Kỳ, ý bảo đối phương ra đề mục.

“Được, ta đây viết đáp án ra trước. Nhưng điện hạ chớ có rình coi nha!” Nói xong, Liễu Thiên Kỳ lấy ra giấy bút.

“Đương nhiên!” Cửu Dạ gật đầu nhắm hai mắt lại, một đạo tơ lụa màu đen lập tức cuốn lấy hai mắt đối phương.

“Điện hạ quả nhiên là người tuân thủ quy tắc trò chơi.” Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng tán thưởng một câu, cúi đầu vẽ trên giấy ra một cái màn thầu, nhưng lại không viết chữ. Bởi vì hắn biết Cửu Dạ biết chữ của Nhân tộc, cho nên, Liễu Thiên Kỳ để lại một tay, cũng là vì phòng bị Cửu Dạ rình coi.

Sau khi vẽ xong, Liễu Thiên Kỳ xếp tờ giấy lại, dù bài ma đè lên tờ giấy vẽ.

“Được rồi, điện hạ!”

“Ừ!” Theo tiếng, tơ lụa màu đen trước mắt Cửu Dạ nháy mắt biến thành hư vô, Cửu Dạ chậm rãi mở hai mắt.

Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ lấy ra một cây nhang, Cửu Dạ cười. “Không cần, dùng cái này!” Nói rồi, Cửu Dạ lấy ra một cái đồng hồ cát.

“Được, vậy lấy thời gian một cái đồng hồ cát làm hạn định, hiện tại, ta tới nói câu đố câu đố: Trắng nõn, tròn vo, nóng hầm hập, thơm ngào ngạt. Đoán một món mỹ thực nhân gian.” Nói xong, Liễu Thiên Kỳ đem đồng hồ cát đảo lại, đặt ở trên bàn.

Nghe được Liễu Thiên Kỳ ra câu đố, Cửu Dạ chớp chớp mắt. Sau đó thực nghiêm túc mà nói với Liễu Thiên Kỳ:

“Ta không biết.”

“Này……”

Nghe được Cửu Dạ nói, sáu cá nhân ở cung điện Như Ý khϊếp sợ không thôi. Không biết, ma quân này thế mà lại nói không biết???

Thế mà sẽ như vậy, như vậy cũng được hả? Không thể tin tưởng mà nhìn Liễu Thiên Kỳ ngồi đối diện ma quân, giờ phút này Chương Tử Minh tràn ngập ghen ghét thật sâu với người này.

“Kia……” Liễu Thiên Kỳ nhìn Cửu Dạ, nhẹ giọng mở miệng.

“Ngươi trực tiếp công bố đáp án đi, bổn quân nhận thua, một ván này ngươi thắng!” Tuy rằng thua, nhưng Cửu Dạ cũng thua quang minh lỗi lạc, cũng không hề quỵt nợ.

“Được!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu cầm đi bài ma, mở ra tờ giấy trên mặt bàn kia.

“Đây là cái gì?” Nhìn thứ tròn tròn trên giấy kia, Cửu Dạ nghiêm túc hỏi.

“Màn thầu là một loại đồ ăn của Nhân tộc, dùng bột mì chế tác mà thành. Vật thật là cái dạng này!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ từ nhẫn không gian lấy ra một màn thầu trắng bóng, đưa đến trước mặt Cửu Dạ.

Cửu Dạ duỗi tay, tiếp nhận màn thầu nóng hầm hập trong tay Liễu Thiên Kỳ. “Trắng nõn, tròn vo, nóng hôi hổi, thơm ngào ngạt! Ba câu trước nói rất đúng, nhưng một câu cuối cùng thơm ngào ngạt, sao bổn quân ngửi không ra?”

“Ha ha ha, điện hạ là Ma tộc, tự nhiên nghe không đến mùi hương thức ăn Nhân tộc rồi! Loại mùi thơm này chỉ có Nhân tộc mới có thể ngửi được thôi.”

“Cũng đúng!” Cửu Dạ gật đầu, tỏ vẻ tán đồng. Cửu Dạ duỗi tay lấy bài ma ở bên cạnh qua, ngón tay vừa trượt, bài ma vốn dĩ khắc họa đồ án cổ quái liền biến thành một bộ bài màn thầu. Trên viết hai chữ màn thầu, giữa vẽ một cái màn thầu tròn tròn bụ bẫm, phía dưới viết bốn câu mà Liễu Thiên Kỳ vừa đố ban nãy.

“Thế nào, mấy thẻ bài này của bổn quân làm có giống không?” Cửu Dạ đưa qua cho Liễu Thiên Kỳ xem.

“Ừ, điện hạ làm thẻ bài rất thật.” Liễu Thiên Kỳ tiếp nhận, cẩn thận mà ngắm nghía một phen, liên tục gật đầu.

“Ha ha, trò chơi này đích xác chơi rất vui. Tuy rằng bổn quân thua, nhưng bổn quân vẫn rất thích trò chơi này!” Lời này ma quân nói thập phần bằng phẳng, không làm ra vẻ chút nào.

“Có thể làm điện hạ thích mới là giá trị chân chính của trò chơi này.”

“Ha ha, ngươi nhưng thật ra rất biết nói chuyện. Chín dạng linh bảo, ngươi chọn cái nào?” Tà khí mà nhướn mày, Cửu Dạ bảo Liễu Thiên Kỳ lựa chọn thứ mình thích.

Nhìn chín món trân bảo lơ lửng trước mắt, Liễu Thiên Kỳ hơi nhăn nhăn mày. “Chín món trân bảo, mỗi một món đều rất trân quý, hơn nữa mỗi thứ đều là điện hạ chọn lựa kỹ càng ban thưởng xuống. Thật sự làm ta rất khó lựa chọn.”

Cửu Dạ thấy Liễu Thiên Kỳ không có trực tiếp tham lam mà đi lấy bất luận một thứ gì, mà nhìn chằm chằm vào mình, hắn cười.

“Nếu thích thì cầm đi lại có sao đâu?”

Nghe vậy, những người khác đều hút một ngụm khí lạnh, chín món cho hết? Liễu Thiên Kỳ này mạng gì vậy? Thế mà một lần thắng được chín món linh bảo!

“Không, Liễu Thiên Kỳ tuyệt đối không phải là người lòng tham không đáy. Điện hạ cẩn thận chuẩn bị trân bảo, đủ thấy điện hạ coi trọng trò chơi này. Mà Thiên Kỳ không dám hy vọng xa vời có thể được đến trân bảo của điện hạ, nhưng ta cầu lời hứa đáng ngàn vàng của điện hạ.”

“Một lời hứa? Ngươi cảm thấy một câu của ta còn trân quý hơn chín món trân bảo này ư?” Cửu Dạ không thể tưởng tượng được mà nhìn Liễu Thiên Kỳ, nghi hoặc hỏi.

“Tất nhiên.” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, trả lời thập phần khẳng định.

“Được, vậy ngươi nói ta nghe một chút, ngươi có yêu cầu gì?”

“Thỉnh điện hạ ân chuẩn, để ta cùng đồng bạn của ta là Kiều Thụy, Hỏa Viêm, cùng nhau tiến thối.” Liễu Thiên Kỳ không nói cùng nhau rời đi, bởi vì hai chữ rời đi là kiêng kị. Điều thứ tư trong quy tắc trò chơi quy định, không thể đào tẩu, không thể rời đi.

“Ha ha ha ha, được, ta đáp ứng thỉnh cầu của ngươi. Đây là Truyền Tống thạch, ngươi có thể mang theo hai đồng bạn của ngươi cùng nhau rời cung điện Như Ý!” Nói rồi, ma quân Cửu Dạ lấy ra một khối Truyền Tống thạch, đưa đến trước mặt Liễu Thiên Kỳ.

“Đa tạ điện hạ!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu đáp tạ, tất cung tất kính mà tiếp nhận khối Truyền Tống thạch kia.

“Ha ha ha ha……” Cửu Dạ cười to một tiếng, tay hắn vừa thu lại, chín kiện linh bảo lơ lửng biến mất, theo đó, hắn cũng biến mất khỏi chỗ ngồi.