Chương 148

Nhìn ma quân Cửu Dạ biến mất khỏi ghế đối diện, Liễu Thiên Kỳ âm thầm thả lỏng một hơi. Hắn cầm Truyền Tống thạch trong tay, chậm rãi đứng dậy, về tới trước mặt Kiều Thụy và Hỏa Viêm.

“Thiên Kỳ, huynh thắng, huynh thắng rồi!” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy mừng rỡ như điên.

“Đúng vậy, Liễu sư huynh, ngươi thật là quá thông minh, ngươi thật là thiên hạ đệ nhất thông minh luôn!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, đáy mắt Hỏa Viêm cũng tràn ngập sùng bái và kính nể. Còn may Liễu sư huynh thắng, bằng không mạng nhỏ của nó sẽ phải công đạo ở chỗ này rồi.

“Có Truyền Tống thạch, chúng ta có thể rời khỏi nơi này!” Nhìn hai người, giờ này khắc này Liễu Thiên Kỳ mới xem như chân chân chính chính mà yên tâm lại. Lúc này đây, hành trình đến cung điện Như Ý tuy không thu hoạch được gì, nhưng có thể tồn tại rời đi đã là một chuyện rất không tồi rồi.

“Muốn chạy, không dễ dàng như vậy!” Chương Tử Văn thả người liền bay lại đây, một chưởng đánh bay Liễu Thiên Kỳ ra ngoài, trực tiếp đoạt lấy khối đá trong tay đối phương.

“A, Thiên Kỳ……” Kiều Thụy kinh hô ra tiếng, y và Hỏa Viêm nôn nóng mà đuổi theo qua, đỡ Liễu Thiên Kỳ.

“Ta không sao.” Trên người có Phòng Hộ phù, Liễu Thiên Kỳ cũng không đến mức bị Chương Tử Văn thật sự làm bị thương đến.

“Tử Văn!” Thoát ly khỏi tơ lụa trói buộc màu đen, Chương Tử Minh và Hồ nhị muội cũng bay đến bên người Chương Tử Văn.

“Đại ca, nhị tỷ, ta bắt được Truyền Tống thạch. Chúng ta mau rời khỏi nơi này đi!” Nhìn hai người bên cạnh, Chương Tử Văn kích động mà nói.

“Này……” Chương Tử Minh nhíu mày, nhìn về phía ba người Liễu Thiên Kỳ đối diện.

“Buông Truyền Tống thạch ra, nó không thuộc về các ngươi!” Liễu Thiên Kỳ nhàn nhạt nhìn Chương Tử Văn, vẻ mặt bình tĩnh mà nói.

“Hừ, Liễu Thiên Kỳ ngươi cho rằng ngươi là ai chứ? Dù ngươi là Trận Pháp Sư thì như thế nào? Dù là sau lưng có đại gia tộc thì như thế nào? Nơi này chính là cung điện Như Ý, một nơi làm ngươi kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.” Chương Tử Văn khinh thường mà nhìn Liễu Thiên Kỳ, căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng.

“Ha ha……” Nhìn Chương Tử Văn giờ phút này rất ư đắc ý, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà nhẹ nhàng lắc đầu. Tâm nghĩ: Chương Tử Văn này sắp đến ngày chết rồi.

“Đại ca, nhị tỷ, nắm chặt ta. Ta mang các ngươi rời khỏi nơi này!” Nhìn ca ca và Hồ nhị muội bên người, Chương Tử Văn nói.

“Ừ.” Chương Tử Minh suy tư một chút, kéo lại cánh tay đệ đệ, Hồ nhị muội cũng làm theo.

“Thiên Kỳ, bọn họ phải đi, làm sao bây giờ?” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy không khỏi có chút sốt ruột.

“Đúng vậy, Liễu sư huynh, làm sao bây giờ? Nếu không, ta đi cướp Truyền Tống thạch về?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Hỏa Viêm cũng bắt đầu sốt ruột.

“Không cần cùng bọn họ chấp nhặt, nơi này là cung điện Như Ý, không phải nơi ai muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!” Liễu Thiên Kỳ không cảm thấy Cửu Dạ sẽ để ba người này rời đi.

“Chỉ là……” Kiều Thụy và Hỏa Viêm tự nhiên cũng minh bạch ý trong lời đối phương, có điều nhìn Truyền Tống thạch vốn nên thuộc về bọn họ bị người khác cướp đi, bọn họ vẫn không cam lòng.

Chương Tử Văn nắm Truyền Tống thạch trong tay, gấp không chờ nổi mà kích hoạt rồi. Một đạo kim quang sáng lên, theo đó lại truyền đến một tiếng vang lớn.

“Ầm”

Ba người Chương Tử Văn, Chương Tử Minh và Hồ nhị muội bị ném ngã vật ra đất.

“Tử Văn, Tử Văn……” Chương Tử Minh từ trên mặt đất bò dậy, phản ứng đầu tiên chính là đi xem xét tình huống của đệ đệ. Cứ việc chính hắn cũng bị tạc bị thương, nhưng hắn lo lắng nhất lại là đệ đệ của mình. Từ trên mặt đất ôm đệ đệ lên, Chương Tử Minh mới phát hiện, đệ đệ đã tắt thở.

“Ha ha ha, dám nội đấu trong cung điện Như Ý của ta, thật là không muốn sống nữa!” Giọng nói vang lên, Cửu Dạ lại một lần nữa xuất hiện trên ghế của hắn.

“Là ngươi, là ngươi hại chết đệ đệ ta! Ta muốn gϊếŧ ngươi, vì đệ đệ ta báo thù!” Chương Tử Minh buông xuống thi thể đệ đệ, đứng dậy nhìn về phía Cửu Dạ.

“Hây!” Chương Tử Minh lấy kiếm của mình ra, công kích bay thẳng đến Cửu Dạ.

Nhìn kiếm tu đang công kích về phía mình, Cửu Dạ câu môi mà cười, đầu ngón tay vừa chuyển, thân thể Chương Tử Minh liền bị một trận sương mù màu đen trực tiếp cuốn lên trên ghế, kiếm trong tay cũng bị đánh rớt xuống đất. Theo sau, sương mù màu đen kia hóa thành tơ lụa, cột Chương Tử Minh vào ghế.

Cửu nghiêng đầu, ngoắc ngón tay về thi thể Chương Tử Văn, thi thể kia liền trực tiếp bay lại đây. Cửu Dạ nâng bàn tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái hố đen, thi thể Chương Tử Văn liền trực tiếp bat vào trong hố đen kia.

“Tử Văn, Tử Văn……” Nhìn thi thể đệ đệ biến mất trong tay yêu vật, Chương Tử Minh kêu rên ra tiếng.

“Hừ, không biết tự lượng sức mình!”

“Ngươi…. Tên ác ma gϊếŧ người, đồ ác ma!” Đôi mắt Chương Tử Minh đỏ như máu, phẫn giận mà nhìn về phía Cửu Dạ, bạn lữ hắn ta đã chết, mà nay, đệ đệ hắn cũng bị gϊếŧ chết. Làm sao có thể bảo hắn không đau lòng, không hỏng mất?

Cửu Dạ khinh thường mà liếc nhìn đối phương một cái, đối với Chương Tử Minh phẫn nộ, Cửu Dạ thập phần khinh thường. “Ngươi muốn sau khi chơi trò chơi với ta xong rồi chết hay muốn chết ngay bây giờ?”

“Ta…. ta cùng ngươi đánh cuộc mạng, chơi đoán chữ.” Chương Tử Minh trừng một đôi mắt tràn ngập thù hận và không cam lòng, lớn tiếng rít gào. Hắn muốn khiến quái vật trước mắt chết đi, hắn phải báo thù cho đệ đệ và bạn lữ!

“Chơi đoán chữ à?” Kiều Thụy nghiêng đầu, nhìn về phía Thiên Kỳ nhà mình, Hỏa Viêm cũng nhìn về Liễu Thiên Kỳ.

“Ha ha……” Liễu Thiên Kỳ cong cong khóe miệng, nhàn nhạt cười.

Nghĩ đến chơi đoán chữ cùng Cửu Dạ thì thuyết minh Chương Tử Minh không ngốc. Nhưng có thể thắng được hay không thì chưa nhất định!

“Được, ngươi ra đề mục đi!” Cửu Dạ nói, nới lỏng dây trói cho đối phương, lấy giấy bút đưa đến trước mặt đối phương, bản thân mình thì bịt kín đôi mắt.

Sau khi vẽ xong, Chương Tử Minh đem hình vẽ đặt trên bàn.

“Câu đố của ta là: Sinh trong nước, lớn trong nước, áo màu hồng, lá màu xanh. Một loại hoa cỏ.” Nhìn Cửu Dạ, Chương Tử Minh nói ra câu đố của mình. Ngay sau đó hắn úp đồng hồ cát xuống.

“Cái này à, rất đơn giản mà! Hoa sen!” Cửu Dạ không cho là đúng mà liếc đối phương một cái, cười bày ra đáp án chính xác.

“Không, không có khả năng!” Vẻ mặt Chương Tử Minh khϊếp sợ mà nhìn Cửu Dạ nói ra đáp án, kinh hãi thất sắc.

Sao có thể? Chỉ thời gian một chén trà nhỏ trước đây, ma quân này mới vừa bại bởi Liễu Thiên Kỳ, chính là tại sao… tại sao giờ phút này, hắn có thể nói ra đáp án nhanh như vậy? Vì cái gì, tại sao lại như vậy?

“Hừ, một trò chơi chỉ có thể khiến ta thua một lần.” Bởi vì lần đầu tiên chơi cho nên mới sẽ thua, nhưng lần thứ hai thì chắc chắn sẽ không.

“Thật là lợi hại! Nhanh như vậy đã chơi đoán chữ được rồi!” Nhìn Cửu Dạ nhanh như vậy liền học được chơi đoán chữ, Kiều Thụy quả thực có chút không thể tin tưởng.

“Đây là chỗ lợi hại nhất của Ma tộc, lực học tập kinh người, bọn họ có thể thông qua đọc lấy ký ức Nhân tộc tới học tập thứ mà bọn họ cần. Vừa nãy Cửu Dạ chơi chơi đoán chữ bại bởi Liễu Thiên Kỳ, sau đó hắn liền biến mất, có lẽ đoạn thời gian hắn biến mất kia nhất định là trộm đi đọc trí nhớ của rất nhiều người trên tay. Nên bây giờ, trò chơi đoán chữ này cuối cùng không làm khó được hắn nữa.”

Nghe được Kim Diễm truyền âm, Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ càng thêm kinh hãi. Nghĩ thầm: Ma tộc này quả nhiên lợi hại thật!

“Ha ha, ngươi thua rồi!” Cửu Dạ nhìn về phía Chương Tử Minh đối diện.

“Không, không có khả năng! Không có khả năng!”

“Không có gì không có khả năng, thành công của người khác là không thể phục chế. Truyền Tống thạch của người khác cũng vĩnh viễn không thuộc về ngươi! Đã đánh cuộc thì phải chịu thua đi!” Nhìn Chương Tử Minh không muốn tiếp thu sự thật, Cửu Dạ lạnh giọng mở miệng.

“Không, ta không nhận thua! Ta không nhận thua! Tên ác ma ăn người, ta sẽ không để ngươi được như nguyện!” Chương Tử Minh liền nhào người tới. Đáng tiếc, thân thể hắn lại không động đậy được, linh lực cũng sử dụng không ra.

“Hừ, thua chính là thua! Ngươi có nhận biết hay không đều là thua. Thua thì phải trả giá đại giới!” Cửu Dạ nâng tay lên, trực tiếp đem Chương Tử Minh hút vào trong tay mình.

“A……” Sau khi hét thảm một tiếng, Chương Tử Minh biến mất trong cung điện này.



“Ta tới cùng ngươi đánh cuộc, đánh cuộc mạng.” Hồ nhị muội từng bước một đi qua. Đáy mắt viết đầy tuyệt vọng vạn niệm câu hôi*. Tỷ tỷ đã chết, muội muội đã chết, tỷ phu đã chết, một hàng năm người chỉ còn lại một mình nàng, là tồn tại hay là chết, đối với nàng sớm đã không còn bất luận ý nghĩa gì.

(*mọi ý niệm đều đã thành tro bụi)

“Ngươi muốn cùng ta chơi cái gì?” Nhìn nữ nhân ngồi ở đối diện, Cửu Dạ cười hỏi.

“Xúc xắc, ta đánh cuộc nhỏ!” Hồ nhị muội sờ qua chung xúc xắc và ba viên xúc xắc. Nếu đại tỷ và Tam muội đều chết vì xúc xắc, vậy nàng cũng muốn đánh cuộc xúc xắc. Hoặc là nàng báo được thù cho đại tỷ và Tam muội, cho mọi người, hoặc là nàng cùng tỷ muội mình đi tìm chết, cũng chết vì xúc xắc này.

“Được!” Cửu Dạ gật đầu đáp ứng.

Nhìn thấy hai người cùng nhau đong đưa chung xúc xắc, Hỏa Viêm nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ. “Liễu sư huynh, ngươi nói xem, là ma quân có thể thắng hay là hồ nữ kia?”

“Điện hạ.” Đáp án này, Liễu Thiên Kỳ thập phần khẳng định. Cửu Dạ cả học trò chơi mới đều có thể chơi thành thạo, huống chi là loại xiếc cũ như chơi xúc xắc này?

“Ồ.” Nghe thấy đáp án này, Hỏa Viêm khẽ gật đầu.

Chốc lát, Cửu Dạ và Hồ nhị muội đều dừng động tác lắc xúc xắc.

“Ngươi mở trước!” Nhìn Cửu Dạ đối diện, Hồ nhị muội bảo đối phương mở trước.

“Được.” Cửu Dạ gật đầu, mở ra chung xúc xắc của mình.

“Oa, này, đây là……” Nhìn thấy ba viên xúc xắc biến thành một dúm tro bụi, Kiều Thụy và Hỏa Viêm đều khϊếp sợ mà trừng lớn hai mắt.

“Ta một chút cũng không có.” Nhìn hồ nữ ngồi ở đối diện, Cửu Dạ cười nói.

“Ha ha ha, ngươi thắng!” Hồ nhị muội mở ra xúc xắc của mình. Ba viên xúc xắc của nàng như thế điệp la hán chồng lên nhau, trên cùng chính là một nút.

“Kỳ thật, ngươi chơi càng tốt hơn tỷ tỷ muội muội ngươi. Gơn nữa, ngươi cũng càng thông minh hơn, đáng tiếc, vẫn là thua!” Nói đến đây, lòng bàn tay Cửu Dạ vừa chuyển, Hồ nhị muội cũng bị hắn thu vào hố đen trong lòng bàn tay.

Trò chơi kết thúc, Cửu Dạ đứng dậy, thân ảnh nhoáng lên, xuất hiện trước mặt Liễu Thiên Kỳ. “Bọn họ đoạt Truyền Tống thạch của ngươi, tại sao ngươi không đánh trả?”

Nghe thấy vấn đề này, Liễu Thiên Kỳ cười. “Nơi này là cung điện Như Ý, là cung điện của điện hạ. Nếu ta ra tay, kia đó là bất kính với điện hạ.”

“Ha ha ha, nói rất đúng!” Cửu Dạ gợi lên khóe miệng, vui sướиɠ mà cười.

“Truyền Tống thạch bị huỷ hoại, thỉnh điện hạ lại ban thưởng một khối cho ta!” Liễu Thiên Kỳ thấp giọng mở miệng, lại lần nữa hướng đối phương muốn Truyền Tống thạch.

“Chuyện Truyền Tống thạch, có phải ngươi cảm thấy ta lừa ngươi không?” Nghiêm túc mà nhìn đối phương, Cửu Dạ hỏi.

Truyền Tống thạch bình thường một khi bị kích hoạt liền nổ mạnh, chuyện này, nói vậy Liễu Thiên Kỳ tất nhiên sẽ sinh ra khúc mắc đi?

“Không, điện hạ sẽ không gạt ta, cũng sẽ không lợi dụng Truyền Tống thạch tới gϊếŧ ta. Nếu người kích hoạt Truyền Tống thạch là ta, ta không cho rằng Truyền Tống thạch sẽ nổ mạnh.” Lời này, Liễu Thiên Kỳ nói theo lý thường.

Rốt cuộc, thực lực Cửu Dạ bày rành rành ra đó kia kìa! Hắn ta muốn gϊếŧ người không cần ám toán, trực tiếp gϊếŧ là được. Cho dù có khế ước hạn chế, hắn ta cũng có thể trực tiếp hút người vào trong lòng bàn tay.

“Ngươi tin ta?” Cửu Dạ nghi hoặc mà nhìn đối phương, lại hỏi.

“Vì sao không tin?” Liễu Thiên Kỳ nhìn Cửu Dạ, thần sắc không thay đổi gì, trả lời đúng lý hợp tình.

“Ha ha ha ha, được, ta đáp ứng ngươi, chín ngày sau đưa ba người các ngươi rời đi. Đi, ta mang ngươi đi một nơi tốt đây!”Cửu Dạ nâng nâng tay, một dây tơ lụa màu đen liền quấn lên Liễu Thiên Kỳ. Tiếp đó, thân ảnh của Cửu Dạ và Liễu Thiên Kỳ biến mất trong cung điện này.

Mới chớp mắt công phu, ái nhân bên cạnh đã không thấy tăm hơi, chuyện này khiến Kiều Thụy đại kinh thất sắc.

“Thiên Kỳ, Thiên Kỳ, Thiên Kỳ……” Chạy vài bước trong cung điện, Kiều Thụy cũng không thể tìm được bóng dáng ái nhân.

“Kiều sư huynh, ngươi đừng có gấp, Liễu sư huynh thông minh như vậy, hắn sẽ không có việc gì!” Hỏa Viêm đuổi theo, vội vàng an ủi.

“Đúng vậy, tiểu tử Liễu Thiên Kỳ kia trơn như cá chạch ấy, dỗ tên Cửu Dạ kia đến xoay quanh, Cửu Dạ sẽ không gϊếŧ hắn đâu.” Kim Diễm dò ra một cái đầu nhỏ, cũng vội vàng mở miệng khuyên bảo Kiều Thụy.

“Thiên Kỳ tất nhiên là thông minh, chỉ là… chỉ là ta sợ ma quân Cửu Dạ kia nói chuyện không tính toán gì hết, tới chín ngày sau còn không chịu thả chúng ta trở về. Ta…. ta sợ hắn sẽ ám hại Thiên Kỳ!” Nói đến đây, Kiều Thụy lo lắng không thôi.

“Yên tâm đi, Cửu Dạ muốn gϊếŧ người sẽ trực tiếp gϊếŧ người trên chiếu bạc, sẽ không ám hại ai.” Chuyện này Kim Diễm thập phần khẳng định.

“Đúng vậy, Cửu Dạ kia là Thánh Ma Quân, thực lực cao như vậy, nếu hắn thật sự muốn bất lợi với Liễu sư huynh thì sáng sớm đã ra tay rồi l. Không đáng chờ tới bây giờ.” Nhìn Kiều Thụy, Hỏa Viêm cũng đi theo khuyên bảo.

“Ta…. ta biết, nhưng... nhưng ta vẫn còn lo lắng!” Đó là Thiên Kỳ mà, là Thiên Kỳ của y kia mà, sao y có thể không lo lắng cho được?

“Đừng lo lắng, qua mấy ngày sẽ trở lại thôi.” Kim Diễm nói, nhảy vào trong l*иg ngực Kiều Thụy.

“Ừm.” Kiều Thụy lên tiếng, hung hăng xoa xoa hồng mao trên người Kim Diễm. “Kim Diễm, ngươi nói xem, Cửu Dạ mang Thiên Kỳ đi đâu được chứ?”

“Làm sao ta biết? Nhưng mà căn cứ hiểu biết của ta với tên Cửu Dạ kia, hắn đại khái là mang Liễu Thiên Kỳ đi chơi!”

“Chơi? Chơi cái gì? Còn sẽ chơi trò chơi đánh cuộc sinh tử nào khác sao?” Nói đến đây, trái tim Kiều Thụy đều như nhấc tới cổ họng.

“Sẽ không, trò chơi đánh cuộc mạng sống cần thiết chơi trên chiếu bạc mới có thể bị trói định. Cho nên, chơi trò chơi ở nơi khác sẽ không có tính chất đánh cuộc mạng sống.”

“Vậy sao...” Nghe được Kim Diễm nói như vậy, Kiều Thụy mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trong một không gian khác, Cửu Dạ mang theo Liễu Thiên Kỳ cùng nhau dừng bên bờ hồ.

Đứng trong không gian xạ lạ, nhìn bích hồ trước mắt cùng với hai cái bè trúc bên bờ hồ, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng mày, nhìn về phía Cửu Dạ bên cạnh.

“Chúng ta cùng nhau chơi bè trúc, nếu ngươi thắng ta sẽ đưa linh bảo cho ngươi.”

“Vay nếu ta thua thì sao?” Liễu Thiên Kỳ không muốn nghe đến loại lời nói thua phải bị ăn này

“Ha ha ha, nếu thua, tất nhiên cũng phải đưa một kiện lễ vật cho ta!” Lời này, Cửu Dạ trả lời theo lý thường.

“Được!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu đáp ứng.

Hai người thả người, cùng nhau nhảy lên bè trúc. Vừa đứng lên bè trúc, Liễu Thiên Kỳ cảm giác cả người vô lực, linh lực bản thân hoàn toàn bị phong ấn.

“Chỉ có thể dựa vào sức lực của mình chèo thuyền, không thể sử dụng linh lực.” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Cửu Dạ nghiêm túc mà nói.

“Được. L” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, không có ý kiến.

“Bắt đầu!” Cửu Dạ hô bắt đầu, là người đầu tiên chèo thuyền hướng về bờ bên kia.

Liễu Thiên Kỳ khởi động mái chèo, cũng theo sát sau đó. Sự thật chứng minh, lập tức mất đi linh lực, còn bắt người ta chèo thuyền, chèo thuyền khoa tay múa chân này thật đúng là không phải việc thanh nhàn gì.

Tuy Liễu Thiên Kỳ đã dùng hết toàn lực, nhưng sự thật chứng minh, tay mơ như hắn xa xa so không kịp Cửu Dạ.

Mắt thấy Cửu Dạ chống gậy trúc đã tới bờ bên kia, nhưng Liễu Thiên Kỳ cũng chỉ chèo ra chính giữa hồ.



Cửu Dạ đứng bên bờ biển, nhìn Liễu Thiên Kỳ vụng về chèo thuyền, hắn câu môi mà cười. “Xem ra ngươi là lần đầu tiên chèo thuyền rồi.”

“Đúng vậy, lần đầu” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, có chút bất đắc dĩ. Bởi vì hắn phát hiện mái chèo trong tay này càng ngày càng không nghe lời!

“A, a……” Trọng tâm không ổn một cái, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp đầu to chúi xuống, chìm vào trong hồ.

“Phụt, cứu ta, điện hạ! Cứu ta!” Liễu Thiên Kỳ rơi xuống nước chật vật mà uống hai ngụm nước, sau đó, hắn thật bi thôi phát hiện, nguyên chủ thân thể này thế mà lại không biết bơi. Nếu trước đó, dù không biết bơi nhưng có linh khí hộ thể, cũng không đến mức chết đuối. Chỉ là, lúc này không có linh khí thì tương đối phiền toái!

“Hửm?” Liếc thấy Liễu Thiên Kỳ đang vẫy phành phạch trong nước, Cửu Dạ hơi kinh ngạc một chút, thân ảnh nhoáng lên liền tới giữa hồ. Hắn cúi người, trực tiếp vớt Liễu Thiên Kỳ khỏi hồ nước.

Cửu Dạ nhoáng người, mang theo Liễu Thiên Kỳ đến bờ hồ, đặt người lên cỏ.

“Khụ khụ khụ……” Liễu Thiên Kỳ quỳ rạp trên mặt đất, kịch liệt ho khan. Nghĩ thầm: Thật là lãng nhách, rõ ràng đời trước hắn biết bơi, kết quả nguyên thân phế vật này, thế mà là vịt cạn!

“Sao rồi?” Cửu Dạ khom người nhìn Liễu Thiên Kỳ trên đất, mày hơi hơi nhăn lại.

“Đa tạ điện hạ, ta không sao.” Liễu Thiên Kỳ lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao.

“Ha ha, không biết bơi còn dám cùng ta chơi đua thuyền?” Cửu Dạ khom người ngồi xổm trước mặt Liễu Thiên Kỳ, hắn cười vỗ vỗ mặt Liễu Thiên Kỳ, nhìn Liễu Thiên Kỳ cả người đầy nước, chỉ cảm thấy buồn cười.

“Điện hạ có nhã hứng, ta đây cũng chỉ có thể liều mình bồi quân tử.” Liễu Thiên Kỳ hơi cúi đầu, bất đắc dĩ mà nói.

Lại không phải hắn muốn chơi, còn không phải bởi vì tên ma quân đáng giận này ư? Nếu không, sao hắn có thể chật vật đến thế chứ?

“Hừ!” Cửu Dạ khẽ hừ một tiếng, bắt được cổ tay Liễu Thiên Kỳ, một lát sau, quần áo trên người Liễu Thiên Kỳ đều đã khô.

Nhìn thấy quần áo trên người mình khô ráo, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng mày. “Đa tạ điện hạ.”

“Ngươi thua rồi, đưa cái gì cho ta?” Cửu Dạ ngồi dưới đất cạnh Liễu Thiên Kỳ.

“Điện hạ chờ một lát!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy từ nhẫn không gian ra bàn và giấy bút, làm trò trước mặt Cửu Dạ vẽ một lá Yên Hoa phù.

“Cho điện hạ!” Sau khi vẽ xong, Liễu Thiên Kỳ tất cung tất kính mà đưa tới trước mặt Cửu Dạ.

“Phù?” Cửu Dạ hướng mày nhận lấy. “Kỳ quái, phù này sao không có lực công kích?” Cầm phù trong tay, Cửu Dạ lại không hề cảm giác được lực công kích.

“Đây là Yên Hoa phù, điện hạ có thể chờ đến buổi tối lại kích hoạt để thưởng thức.”

“Buổi tối sao?” Nói rồi, Cửu Dạ nâng đầu lên, nhìn về phía chân trời tinh không vạn lí.

Dưới đôi mắt Cửu Dạ nhìn chăm chú, trời chậm rãi tối đi. Thời tiết từ mặt trời treo cao biến thành bầu trời đêm đen nhánh cả một ngôi sao cũng không có.

“Này……” Nhìn thấy trời tối, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà giật giật khóe miệng. Tâm nói: Sao hắn lại quên nhỉ, đây chính là địa bàn của Cửu Dạ, Cửu Dạ muốn trời tối khi nào thì là khi ấy.

“Hiện tại có thể chưa?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Cửu Dạ thấp giọng hỏi.

“Có thể.” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, tỏ vẻ có thể. Nghĩ thầm: Gia hỏa này thật đúng là có tính nôn nóng.

Cửu Dạ cầm linh phù trong tay, trực tiếp kích hoạt.

‘‘Vèo.”

Một hỏa cầu bay lên không trung, ngay sau đó nở rộ nơi chân trời, hóa thành một đóa hoa mẫu đơn kiều diễm.

Nhìn chằm chằm cánh hoa lửa đỏ kia, Cửu Dạ nhếch miệng một cái. Không thể không nói, trong chớp mắt đóa hoa kết phóng kia, thật sự rất đẹp.

“Đùng……” Đóa hoa nở rộ, rồi sau đó héo tàn, hóa thành một hàng chữ vàng.

“Chúc Cửu Dạ điện hạ tâm tưởng sự thành, vui sướиɠ bình an!” Cửu Dạ đọc câu nói nơi chân trời kia, ý cười trên khóe miệng càng sâu.

Cửu Dạ nhìn chằm chằm một hàng chữ nọ, nhìn rất lâu sau đó, thẳng đến khi chúng hóa thành hư vô, Cửu Dạ vẫn nhìn chăm chú bầu trời đêm trống rỗng kia, thật lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Liễu Thiên Kỳ thu hồi án thư và bút phù văn, dịch phù văn lại. Hắn rất an tĩnh mà ngồi một bên, không nói thêm gì, chỉ an an tĩnh tĩnh mà ngồi như vậy.

“Ngươi biết không, rất nhiều người đều hy vọng ta chết, mà ngươi là người đầu tiên hy vọng ta bình an.” Một lúc sau, Cửu Dạ nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ.

“Điện hạ!” Đối diện ánh mắt sáng quắc của nam nhân, Liễu Thiên Kỳ cúi đầu nhẹ gọi một tiếng.

Bỗng nhiên, cảm giác được cảnh vật trong mắt nhoáng lên, Liễu Thiên Kỳ lại ngẩng đầu, hắn phát hiện Cửu Dạ đã tới trước mặt hắn.

Nhìn Cửu Dạ gần trong gang tấc, khuôn mặt gần như sắp dán vào mặt mình, tay Liễu Thiên Kỳ không tự giác siết chặt cỏ dại dưới đất. Nam nhân tới gần làm Liễu Thiên Kỳ cảm giác được một loại khủng hoảng chưa bao giờ có. Đó là nỗi sợ hãi đến từ chính linh hồn, cái loại sợ hãi như đối diện Tử Thần này, mãnh liệt đến trái tim Liễu Thiên Kỳ đều đang sợ hãi run rẩy.

“Kỳ thật, ngươi cũng nên hy vọng ta chết đi. Nếu ta chết, muôn vàn thế giới này sẽ không tồn tại nữa. Nếu ta chết, ngươi cùng đồng bạn đều có thể rời khỏi nơi này, không cần lo lắng bị ta ăn luôn.”

Nghe đến mấy lời này, Liễu Thiên Kỳ chậm rãi áp xuống tất cả sợ hãi trong lòng, bình tĩnh mở miệng. “Ta tin tưởng, điện hạ sẽ không ăn ta và đồng bạn của ta.”

“Vì sao?” Cửu Dạ nâng cằm Liễu Thiên Kỳ lên, cường thế mà vọng vào ánh mắt đối phương.

“Bởi vì điện hạ đã hứa hẹn với ta. Ta tin tưởng điện hạ!” Trong ánh mắt không có chút gợn sóng nào, Liễu Thiên Kỳ bình tĩnh mà nhìn nam tử yêu nghiệt đối diện, trả lời phá lệ nghiêm túc.

“Ha ha… Được!” Được đến đáp án mình muốn, Cửu Dạ vừa lòng mà cười.

“Cho ngươi xem thứ tốt này!” Cửu Dạ buông cằm Liễu Thiên Kỳ ra, hắn vung tay lên, 99 lá thẻ bài dựng lơ lửng trước mắt Liễu Thiên Kỳ.

“Đây là...?” Liễu Thiên Kỳ giương mắt, nhìn trước mắt những thẻ bài câu đố này, hắn khϊếp sợ không thôi. Nghĩ thầm: Kim Diễm nói quả nhiên không sai, chỗ đáng sợ nhất của Ma tộc chính là năng lực học tập. Năng lực học tập của Cửu Dạ thật sự quá kinh người.

“Đây là ta thẻ bài câu đố ta tự chế tác. Ngươi xem thế nào?” Cửu Dạ nâng đuôi lông mày lên, vẻ mặt khoe ra.

“Điện hạ cơ trí vô song, quả nhiên là người thông minh đệ nhất thiên hạ.” Liễu Thiên Kỳ vội vàng khen tặng.

“Nhưng, ta lại bại bởi ngươi!” Nói đến chuyện này, Cửu Dạ xoay chuyển tròng mắt, sắc mặt có chút âm trầm, hiển nhiên, đối với chuyện Liễu Thiên Kỳ thắng hắn canh cánh trong lòng!

“Ta là người thông minh nhất Nhân tộc, mà điện hạ là người thông minh nhất Ma tộc, xưa đâu bằng nay!”

“Cũng đúng!” Cửu Dạ gật gật đầu, cũng không phản đối cách nói này.

“Điện hạ, những thẻ bài này làm thật tinh xảo, cũng rất tinh mỹ, hơn nữa tranh vẽ trên đó cũng rất thật.” Bối cảnh thẻ bài của Cửu Dạ là kim sắc, bên trên nét chữ đoan chính, tranh vẽ tinh mỹ, đích xác làm rất tốt.

“Ha ha, ngày mai, ta mang ngươi đi cung điện Như Ý số hai, chúng ta dùng bộ thẻ bài này đi thắng bọn họ, ngươi có chịu không?”

“Được, đương nhiên là được!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, tự nhiên là không có ý kiến, cũng càng không có quyền lợi nói không.

Câu đố là đồ của Nhân tộc, hy vọng bởi vậy, Nhân tộc có thể thắng nhiều thêm được mấy người, vậy bọn họ cũng có thể tránh được vận mệnh bị ăn.