Chương 7: Bạch Thượng Nham

Mấy tên ma tông nhanh chóng điều tức, thủ thế ý đồ rõ rệt trong khi đám buôn người chỉ được miệng cọp gan thỏ, đã có ý muốn chạy thoát thân.

" Đại nhân, chúng ta không quen không biết, nếu đã lỡ đắc tội xin hãy để chúng ta bù đắp, mong đạo hữu giơ cao đánh khẽ"

Lão nhị đám buôn người nhanh trí xu nịnh nam nhân mới xuất hiện, thực lực cho thấy kẻ này không phải người dễ chọc vào, nói đúng hơn, chỉ cần hắn muốn liền có thể đoạt mạng bọn họ hả giận cũng không chừng.

Sau lưng đám buôn người ứa mồ hôi lạnh, ngu ngốc cũng nhận ra được nữ nhân trong cũi chung kia có liên quan tới nam nhân nguy hiểm này, bọn họ lần này đúng là đá vào bản sắt chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Bên phía ma tông tuy cũng có chút kinh sợ thực lực của đối phương, nhưng bọn hắn cũng không phải đám ăn cơm mềm, nếu như đấu một trận thì tên nam nhân kia cũng sẽ không chiếm được tiện nghi, hơn nữa, so với chết bởi nam nhân thì tay trắng trở về chúng sẽ còn phải đối mặt với kết cục thê thảm hơn gấp nhiều lần. Hai tên ma tông ăn ý nhìn nhau, cùng tỏa ra một luồng khí bại lộ thực lực của bản thân với nam nhân, tuy không hùng hậu nhưng so với vừa rồi cũng không cách xa lắm.

" Tiền bối, đã thất kính với ngài, chúng ta xin được bồi tội"

Nói xong một trong 2 tên ma tông một tay bẻ gãy trường kiếm, khí đen bám trên thân kiếm chợt như khói thuốc lá bay lên rồi tan vào không khí, nhưng cảm giác ngột ngạt trong phút chốc đó vẫn như quanh quẩn đâu đây.

Nam nhân nhìn đám người ma tông như lũ kiến hôi, nhưng hắn cũng không quan tâm chúng lắm, quan trọng là cứu được Từ Phương Phương trở về, nàng mới là thứ mà hắn coi trọng nhất. Nam nhân tay áo cũng không động, một chưởng tung ra đánh chết mấy tên buôn người đang đứng trong miếu, một chưởng này vô thanh vô tức lại tựa như có ngàn cân vừa nện lên thân thể đám buôn người đến biến dạng, máu từ thất khiếu bị lực mạnh đè tới bắn ra như sương, thảm trạng khiến người lạnh tóc gáy.

" Đừng để ta gặp lại các ngươi, cút"

Nam nhân lạnh lẽo liếc 2 tên ma tông, một bên tiến tới cũi chung gõ nhẹ một cái, chiếc cũi sắt như thể bằng giấy rơi ra từng mảnh. Từ Phương Phương vội và nhào qua ôm lấy chân của nam nhân khóc nấc.

Tịch Vân nhìn bóng dáng nam nhân cao lớn, quần áo vải thô không che nổi khí chất vương giả của hắn, tuy vẻ ngoài đã tứ tuần nhưng anh khí tuấn dật bất phàm, lại trầm tĩnh tựa như mặt hồ không gợn sóng. Đó là một người đàn ông quyến rũ, không phải người quyến rũ nhất Tịch Vân từng gặp nhưng hắn vẫn không nhịn được phải liếc mắt tới mấy lần.

Vốn nam nhân không hề để ý tới những người khác, nhưng bị một kẻ nhìn chằm chằm mặt mình một cách trần trụi như vậy thì cũng khó mà bỏ qua được. Bạch Thương Nham tà tà liếc mắt xuống Tịch Vân, một giây hắn nhìn thấy Tịch Vân, tất cả liền đổi khác.

Bạch Thương Nham là một lão yêu không sai, nhưng hắn cũng mới bước qua tuổi 200, ở tu trân giới cũng coi như anh tài trẻ trung, vốn với nội lực của hắn, dung mạo dừng ở độ tuổi 20, 25 là không có vấn đề, nhưng gần trăm năm trước khi cùng thảo phạt ma tông hắn tìm được một viên Tịch Liên Bối Nhĩ Đan, chỉ tiếc lúc đó thực lực hắn không đủ hùng hậu, bị dương khí của đan dược làm tổn thương khiến cho nội lực tích tụ trong thân không cách nào thoát ra, từ đó hắn mới thoái ẩn trở thành tán tu, tự mình tìm kiếm phương thức chữa trị.

Thất tịch ngày 7 tháng 7 giờ sửu-dần là thời điểm cực âm, tuy không phải ai sinh ra vào thời điểm đó cũng có thân thể cực âm nhưng cơ hội sinh ra một thiên âm thân thể là rất lớn, Từ Phương Phương chính là minh chứng cho điều đó, hắn cũng không ngờ tới tại một vùng quê nghèo nàn lại có thể tìm được một bảo vật hi hữu tới vậy. Đúng thế, Từ Phương Phương chính là hắn chuẩn bị để thải bổ cho mình, thiên âm thân thể không chỉ so với nữ tử thông thường thải bổ hiệu quả, còn có công năng giúp người cùng nàng giao hòa song tu đạt tới mức làm chơi ăn thật, chính là hắn cũng không vội, Từ Phương Phương vẫn còn trẻ, hắn sợ nếu như cùng nàng song tu nếu như dương khí của hắn quá mạnh mẽ sẽ tổn hại đến nàng, đến lúc đó ném chuột vỡ đồ, hắn biết kiếm đâu ra một thiên âm thân thể thứ hai?

Giờ thì tốt rồi, quá diệu rồi. Trước mắt hắn chính là một cậu trai có thiên âm thân thể, suýt chút nữa thì hắn đã bỏ qua mất rồi, vốn người mang thiên âm thân thể không dễ bị phát hiện, nhưng hắn vì tu tập thuần dương khí trong thân thể cường thịnh hơn người khác nên khi vô tình đến gần những người mang thân thể thiên âm sẽ tạo ra hiệu ứng đặc biệt xao động chỉ có hắn phát giác.

Bạch Thương Nham điều chỉnh lại khí tức, khiến cho hắn trông thật bình thản, một tay vươn tới phía Tịch Vân.

" Các ngươi không sao chứ?"

Tịch Vân như mê muội nắm lấy bàn tay nọ, phút chốc cả hai người như có một loại khí vô hình chạy dọc thân thể rồi đâm thẳng xuống tính khí, khiến Tịch Vân run lên. Bạch Thương Nham cũng không nhịn nổi kích động trong lòng, nam hài này quả nhiên là thiên âm thân thể, không, có khi là còn hơn thế nữa, cảm giác của hắn nói cho hắn biết, so với Từ Phương Phương, nam hài này còn quý giá gấp vạn lần.

Hai tên ma tông cũng không ngờ, nam nhân thần bí nọ lại đánh chủ ý lên những người khác, cả hai đều ra vẻ căng thẳng. Một người trong số đó không nhịn được lên tiếng.

" Tiền bối, ngài cùng vị nữ nhân này có thể rời đi, nhưng những người còn lại là người của A Mạc tông, là thần tử của Sam Độ quốc"

Bạch Thương Nham ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng đã muốn phát hỏa, dám chạm vào người của hắn? Chỉ có chết.

Những nữ nhân này, nếu hắn đoán không nhầm đều là người sinh vào ngày giờ cực âm, do ma tông sai người sưu tầm, nếu đã để hắn phát hiện, nào có truyện thả ra dễ dàng như vậy.

Dường như đoán được ý đồ của Bạch Thương Nham, hai tên ma tông lập tức căng thẳng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Một trong số chúng chợt huýt dài một tiếng, phía xa lập tức truyền lại âm thanh yêu thú gào thét đáp lại, người còn lại cũng nhanh chóng rút đao ra miệng đọc một tràng khẩu quyết dài , cây đao lóe lên từng đạo văn tự phức tạp, không khí trở nên giương cung bạt kiếm.