Chương 7.2: Đệ đệ muội muội sao có thể đáng yêu như vậy?

Thân hình y tuy mới 16 tuổi, thuộc về thiếu niên choai choai chưa trưởng thành, nhưng hai đệ đệ lại càng gầy hơn nên hắn không cảm thấy khó khăn lắm khi ôm vào lòng.

Lâm Ngôn đau lòng đến mức thầm thề trong lòng nhất định phải dưỡng hai đệ đệ của mình trở lên trắng trẻo mập mạp, ở độ tuổi này tiểu hài tử nhất định phải béo hơn một chút mới càng đáng yêu hơn.

“Hôm nay ca ca sẽ nấu cơm cho các ngươi, để các người cũng nếm thử trù nghệ của ta.” Lâm Ngôn cười nói với Lâm Hàm và Lâm Thư.

Hắn nhìn những món ăn được bày biện sạch sẽ, gọn gàng trên bếp, tuy rằng điều kiện có hạn, hắn cũng không có biện pháp phát huy trăm phần trăm trù nghệ của mình, nhưng bởi vì tâm trạng vui vẻ thỏa mãn, thời điểm nấu ăn mang theo tràn đầy tình yêu thương, làm được đồ ăn hương vị ngon bất ngờ.

Nhìn bốn đệ muội đói đến mức hận muốn chôn đầu vào bát, Lâm Ngôn trong lòng cảm giác thành tựu cùng thỏa mãn cảm càng mạnh hơn.

Kế hoạch kiếm tiền cũng phải nhanh chóng đề vào lịch trình nghị sự.

Hắn hôm nay đi lên núi chỉ hái lấy một ít rau dại, trở về cũng không làm những chuyện khác, đối với một ít tài nguyên trên núi, hắn có hiểu biết đại khái, cũng phát hiện không ít thứ ăn được, chỉ là bởi vì hôm nay nhân lực có hạn, không thể hái về thôi.

“ Chúc ( ăn ) ngon a, ca, ta còn muốn nữa!” Lâm Bình thực mau ăn xong một chén canh rau dại, lập tức giơ chén, lanh lảnh nói.

Suy nghĩ của Lâm Ngôn bị cắt ngang, nhưng hắn không hề khó chịu chút nào, vui vẻ lại cấp đệ đệ một chén khác, “Được, lại cho ngươi một chén khác.”

Lâm An hai mắt chờ mong nhìn Lâm Ngôn, giơ chén nhỏ của mình lên, học bộ dáng ca ca, giọng trẻ con nói: “Ca ca, ta cũng muốn một chén, chén nữa.”

Lâm Ngôn sờ sờ đầu nhỏ Lâm An, lập tức cũng cho hắn một chén lớn khác.

Hôm nay trở về lấy được rau rừng rất nhiều, hắn đều đem đi nấu hết, mọi người muốn ăn bao nhiêu cũng được.

Bất quá cũng chỉ có rau rừng, trong nhà lương thực cơ bản đều không có, hắn muốn cấp đệ đệ muội muội bánh nướng áp chảo tử cũng khó, cho dù ăn mấy chén rau dại, liền tính ăn nhiều mấy chén, cũng sẽ nhanh tiêu hóa sớm, đến lúc đó bọn nhỏ vẫn sẽ đói.

Quả nhiên vẫn là nhanh chóng kiếm tiền, ít nhất không thiếu đồ ăn của đệ muội.

Tiểu hài tử khác ở tầm tuổi này, đều là những đứa ăn nhiều thịt, đủ loại đồ ăn vặt, thậm chí còn kén ăn, các đệ muội hắn chỉ cần ăn một chén canh rau dại liền cảm thấy thực thỏa mãn, hiểu chuyện của chúng làm người đau lòng.

Cơm nước xong, Lâm Hàm bao việc rửa chén, Lâm Ngôn cũng không cùng nàng tranh.

Khi đến giờ ngủ buổi tối, vì phòng Lâm Ngôn đã cấp cho nam nhân bị thương, hắn phải chen chúc cùng bọn đệ đệ ở bên nhau, Lâm Thư, Lâm Bình cùng Lâm An nhưng thật ra rất vui vẻ, phi thường hào phóng nhường ra một chỗ cấp ca ca, thân mật dựa vào ca ca bên người.

Lâm Hàm ghen tị với bốn người họ ngủ cùng nhau, nhưng thân là nữ hài tử, vẫn phải tránh tị hiềm cùng hán tử trong nhà, phải một mình về phòng.