Chương 7.1: Đệ đệ muội muội sao có thể đáng yêu như vậy?

Lâm Ngôn không dám chậm trễ, hắn vội vã về đến nhà, đi thẳng vào phòng ngủ, để lại ,mấy đứa trẻ đang đứng trong sân liếc nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

Đầu tiên hắn cởi bỏ những dải quần áo đã được băng bó đơn giản trước đó trên núi, sau đó thu dọn cỏ cầm máu, nhìn vết thương lộ ra có thể nhìn thấy cả xương sâu, Lâm Ngôn không khỏi há hốc mồm.

"Ngươi như vậy cũng chưa chết, mạng của ngươi cũng thật đủ lớn." Lâm Ngôn một bên cấp thuốc thượng dược cho đối phương, một bên lầm bầm lầu bầu: "Tính mạng của ngươi hiện tại coi như là ta cứu. Tuy rằng ta không biết thân phận của ngươi, nói thế nào ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, về sau ngàn vạn lần không thể làm lấy oán trả ơn, lấy thân báo đáp ta có thể tiếp nhận."

Kỳ thật đối với cứu trị nam nhân, Lâm Ngôn trong lòng cũng không để tâm, nhưng hắn lớn lên trong một bối cảnh xã hội chủ nghĩa hòa bình, hắn không thể thấy chết mà không cứu, chỉ có thể cầu xin Đại Thần Xuyên Không xem hắn cứu người, đừng để hắn cứu một kẻ tội ác tày trời đại phôi đản, chứ đừng nói đến việc vạ lây cho gia đình hắn.

Ngoài trừ vết thương sâu gần như chí mạng trên bụng của nam nhân, hắn còn có một vết thương trên trán, nhưng phần trán trông giống như bị nam nhân trên đường chạy trốn vô tình va phải, Lâm Ngôn thuận tiện cũng bôi thuốc lên đó và băng bó đơn giản một chút.

Làm xong, hắn mới đứng dậy ra sân xem các đệ muội mình với đám rau rừng y đã hái.

Ngay khi Lâm Ngôn mở cửa, hắn đã thấy bốn cặp mắt đen giống hệt nhau đang nhìn chăm chú vào mình.

Lâm Ngôn: ...

"Làm sao vậy? Đồ ăn rửa thế nào rồi?" Lâm Ngôn ôn nhu mỉm cười nhìn các đệ đệ muội muội, càng xem càng cảm thấy chúng đáng yêu cực kỳ.

"Ca ca, toàn bộ đã rửa sạch rồi." Lâm Thư trả lời.

Lâm Hàm cũng không chịu thua kém, tranh công nói: "Ta đều đã cắt ra rồi, ca ca, ngươi muốn ăn như thế nào, ta làm cho ngươi."

Tuy rằng Lâm Bình và Lâm An hai cái củ cải có vóc dáng nho nhỏ, nhưng trước mặt đại ca cũng tranh biểu hiện một chút không hề tỏ ra yếu thế.

"Ca ca, oa... oa cũng giúp buộc (rửa) chúng." Lâm Bình chạy đến chỗ Lâm Ngôn, một tay ôm lấy đùi Lâm Ngôn, một tay nhỏ bé còn lại giơ lên không cam lòng nói.

Lâm An trầm tĩnh hơn nhiều so với ca ca hoạt bát của mình, bé lẳng lặng đứng ở bên cạnh, hai mắt sáng lấp lánh nhìn ca ca tràn đầy chờ mong.

Lâm Ngôn cúi xuống ôm Lâm Bình, đi thêm vài bước ôm cả Lâm An vào lòng.