Chương 3.3: Lâm Ngôn lên núi

Trong nhà một chút tiền đều không có, thực sự trừ bỏ việc lên núi tìm rau dại không còn cách nào khác để kiếm thức ăn.

May mắn thay, thời điểm y xuyên qua vừa vặn là mùa xuân, mùa vạn vật sinh sôi. Những ngọn núi là món quà tuyệt vời nhất của thiên nhiên, bên trong tài nguyên nhất định rất phong phú. Chuyến đi này, y ra ngoài nói không chừng có thể có nhiều thu hoạch.

Nếu hiện tại là mùa đông, bọn họ cũng chỉ có thể chờ chết đói.

"Ca, nếu không ta đi cùng ngươi, nếu không ta sẽ không yên tâm." Lâm Thư còn muốn tranh thủ một chút.

Lâm Ngôn đã mặc xong quần áo, cầm cái sọt rách bên cạnh đeo lên lưng, nói: "Nếu ngươi không có ở nhà, bọn họ lại tới, ai chiếu cố đệ đệ muội muội, trước khi mặt trời xuống núi ta sẽ trở về, đệ đừng lo lắng. "

Nói xong, Lâm Ngôn không cho bọn họ có cơ hội nói thêm, đi thẳng ra khỏi nhà, đi theo lộ trình trong trí nhớ của nguyên chủ đi về phía chân núi.

Đây là lần đầu tiên y đi ra ngoài sau khi xuyên qua, tất cả những gì y thấy là những ngôi nhà thấp bằng gạch cùng đất, hoàn toàn khác với thế giới y sống trước đây.

Nhưng y rất thích nơi đây, ngoại trừ thân thích ghê tởm Lâm gia, hoàn cảnh ở đây rất tốt, không có cảm giác áp bách của nhà cao tầng, người tới lui ai cũng tốt bụng, thấy y còn chủ động cùng y chào hỏi.

Nếu Lâm gia có thể không ngừng tính kế bọn họ, y rất nguyện ý sinh sống ở đây với đệ đệ muội muội.

"Quên đi, nghĩ nhiều như vậy cũng vô ích. Trước mắt vượt qua khó khăn hiện tại mới là thật sự." Lâm Ngôn nhỏ giọng nói cổ vũ cho chính mình, thực mau liền đi tới chân núi.

Vạn vật đã bắt đầu sống lại, trên núi cũng phủ một tầng màu xanh lục, nhìn lên đã thấy phần lớn khí tức ngưng đọng mấy ngày nay đều tiêu tán.

Lâm Ngôn từ dưới chân núi nhìn lên, không buông tha bất luận cái gì có thể ăn.

Y là đầu bếp của một nhà hàng nhỏ ở thời hiện đại, sở thích lớn nhất trong cuộc đời y là nấu ăn, trước khi trở thành đầu bếp, nhiều nguyên liệu y đều đến từ những cánh đồng bên ngoài cô nhi viện, vì vậy y cũng biết rất nhiều về các loại rau dại.

Dọc theo đường đi, Lâm Ngôn tìm thấy nhiều loại rau dại có thể ăn được, một số loại được Lâm Thư bọn họ tìm trở về mấy ngày qua, cũng có một số loại mới.

Quả nhiên, trên núi tài nguyên thực phong phú, chỉ là đệ đệ muội muội tuổi còn nhỏ, không quen biết thôi.

Với ngọn núi lớn như thế này, ít nhất y cùng các đệ đệ muội muội sẽ không chết đói.

Bất quá, chỉ cái ăn thôi vẫn chưa đủ, y phải tìm cách kiếm tiền để đệ đệ muội muội có cuộc sống tốt hơn.