Chương 4.1: Nhặt được nam nhân

Lâm Ngôn đã đi bộ suốt từ chân núi đến lưng chừng núi, chiếc giỏ phía sau y đã chứa đầy rau dại hái ven đường.

Rau chùm ngây (tể thái), súp lơ vàng (linh lăng), rau câu( rau sam), mồng tơi ( mã lan đầu, dương xỉ),... tất cả đều là những loại rau dại sinh trưởng rất tốt vào đầu xuân, ăn ngon, vừa lúc trở về nấu vài món cho đệ đệ muội muội, thay đổi khẩu vị. Giá như có bột mì, còn có thể dùng chúng để làm nhân bánh bao hấp.

Lâm Ngôn một bên vui vẻ nghĩ về rau rừng có thể làm thức ăn cùng bánh bao, một bên chuẩn bị xuống núi về nhà.

Đúng lúc này, một âm thanh yếu ớt tựa như đạp trên cỏ truyền đến, sau đó Lâm Ngôn nhìn thấy một vật màu xám trước mặt hắn thoáng qua, chạy vào trong bụi cỏ.

Hai mắt của Lâm Ngôn bỗng nhiên sáng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía bụi cỏ.

Hắn nếu không nhìn lầm vật mới vừa mới chạy qua, đó là thỏ rừng?

Nếu có thể bắt được một con thỏ, các đệ đệ muội muội sẽ được ăn thịt, còn có thể nấu canh để bồi bổ cơ thể, con thỏ này quả thực chính là cơn mưa mùa hạ đúng lúc đưa tới cửa.

Lâm Ngôn cẩn thận tháo sọt ra đặt ở nơi an toàn, sau đó lặng lẽ bước vào bụi cỏ, giữ cho bước chân của mình nhẹ nhàng nhất có thể, sợ gây tiếng động đến thỏ rừng.

Nhưng dù tính toán kỹ như thế nào, thỏ rừng có thể sống trong tự nhiên, linh tính của nó tự nhiên không thấp, khi nghe thấy âm thanh, nó liền giảo hoạt chạy khỏi hướng Lâm Ngôn.

Nhìn thấy y còn cách con thỏ rất gần, Lâm Ngôn không cam lòng từ bỏ để miếng thịt này chạy, nghiến răng đuổi theo, hôm nay nói gì hắn cũng phải cải thiện đồ ăn cho đệ đệ muội muội.

Nghĩ đến những khuôn mặt nhỏ vàng như nến, thân hình gầy gò, như thể một cơn gió có thể thổi bay chúng, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Bất quá con thỏ không hổ là cao thủ trong thi chạy, Lâm Ngôn đã đuổi theo nó khoảng mười phút nhưng vẫn không thể bắt kịp, ngược lại, khoảng cách với nó ngày càng xa, thậm chí không nhìn thấy bóng dáng của thỏ đâu, cho dù không cảm lòng, hắn cũng chỉ có thể từ bỏ.

Đặc biệt, trên đầu hắn còn có thương tích, hắn vừa mới một hồi vận động thôi, mồ hôi băng lãnh chảy ròng ròng , vết thương ẩn ẩn đau nhức, có chút choáng váng.

Lâm Ngôn biết chính mình không thể ở lại đây lâu hơn được nữa, bằng không vạn nhất thật sự xỉu đi mà không ai phát hiện ra thì chẳng phải y sẽ phải "chết" một lần nữa sao?

Lâm Ngôn đứng nghỉ tại chỗ, bình tĩnh lại hơi thở, cố gắng giữ cho mình thật tỉnh táo, định quay về, nhưng lại phát hiện mình vừa rồi đuổi theo thỏ, mà quên nhìn đường.