Chương 5: Thiếu niên Lục Ôn Thịnh

Mấy cái nhân viên thấy vậy cũng vội vội vàng vàng quỳ một chân xuống hô:

“Chúng thần tham kiến nữ hoàng hoàng bệ hạ. Xin ngài hãy tha lễ cho sự mạo phạm của chúng thần.”

Lưu Linh Nhi thấy vậy vội giơ tay ra đỡ bọn họ lên và nói:

“Miễn lễ ! Lần sau các người thấy ta thì không cần phải hành lễ nữa.”

Dù sao đến từ thế giới hiện đại nàng cũng không quen với việc cứ hở ra một cái là bị người quỳ xuông hành lễ. Nàng sợ nếu cứ tiếp tục như vậy nàng sẽ tổn thọ mất.

Mấy cái nam nhân bị nàng dùng tay nâng dậy thì cảm nhận được bàn tay của mình như bị một cái mềm mại, trắng muốt, nhẵn nhụi cục bông cầm lấy. Trong nháy mắt đó, bọn họ cảm giác được bản thân cả người đều trở nên tê dại, đờ đẫn cả ra. Ngẩng đầu lên, đầu tiên đập vào mắt là một trương khuôn mặt đẹp và hoàn hảo đến không thở nổi, câu hồn đoạt phách. Nữ hoàng bệ hạ tốt xinh đẹp, xinh đẹp đến khiến người ta khó thở, xinh đẹp đến nỗi khiến người ta nghĩ muốn mạo phạm người. Đó hầu như là suy nghĩ chung của tất cả các nam nhân trong cửa hàng bây giờ.

Thấy bọn họ mãi không trả lời mình, Lưu Linh Nhi nghi hoặc, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, dùng tay lay lay cái vai của mấy người, hỏi:

“Các ngươi bị làm sao vậy nha ? Tại sao lại ngây người nữa rồi ?”

Mấy nam nhân nghe thấy vậy, liền hồi phục lại tinh thần, vội vàng đáp lại nàng:

“Đa tạ nữ hoàng ban ân. Chúng thần xin nghe theo mệnh lệnh của người.”

“Không sao, không sao,...” Đang đáp lại bọn họ lúc, bỗng nhiên bụng nàng vang lên mấy tiếng “ọt...ọt...ọt”.

Bầu không khí lập tức trở nên vô cùng xấu hổ, Lưu Linh Nhi xấu hổ đến nỗi muốn tìm một cái lỗ chôn xuống cho xong. Rốt cuộc, người đầu bếp vội ho khan vài tiếng để hóa giải đi không khí xấu hổ rồi ôn nhu hỏi:

“Nữ hoàng bệ hạ đói rồi sao ? Người muốn ăn chút gì ở dsaay không ? Tuy rằng nguyên liệu không được đầy đủ lắm nhưng thần vẫn có thể làm được một vài món cơ bản cho người.”

Lưu Linh Nhi vô cùng cảm kích người đầu bếp vì đã giúp nàng hóa giải bầu không khí xấu hổ nên quay lại định tỏ ý cảm ơn. Nhưng khi nhìn thấy rõ dung mạo người đầu bếp một sát na kia, nàng rõ ràng sửng sốt một chút.

Đó là một cái mười chín, hai mươi tuổi thiếu niên lang. Hắn dáng người cao gầy, làn da trắng trẻo, hồng hào trông tràn đầy sức sống, đôi môi hồng hào, hai bên miệng là hai cái má lúm đồng tiền, đôi lông mày cong cong và đôi mắt tràn đầy vẻ ôn nhu. Có thể khẳng định rằng mỗi khi hắn cười lên sẽ cỡ nào ôn nhu làm người ta chìm đắm đâu. Không sai, mặc dù là lần đầu gặp mặt nhưng nàng dám khẳng định đây là một cái tràn đầy ôn nhu, tốt bụng thiếu niên lang.

Hồi phục tinh thần sau, nàng bất giác nhẹ nhàng hướng về phía thiếu niên gật đầu mỉm cười. Mà nụ cười kia mang theo vẻ thuần khiết, ôn nhu, nhưng nhìn kỹ lại lại mang vẻ dụ hoặc, quyến rũ khiến người ta chìm đắm, mê mẩn lại khiến thiếu niên vui vẻ.

Thiếu niên lấy hết can đảm từ trong phòng bếp đi ra, cẩn thận lại gần nàng và nói:

“Thần tên Lục Ôn Thịnh, bệ hạ muốn ăn gì ạ ? ”

Nhìn vẻ cẩn thận của thiếu niên trước mắt, nàng nhẹ cười:

“ Lục Ôn Thịnh sao ? Vậy ta gọi người tiểu Thịnh nhé ! ”

Không đợi Lục Ôn Thịnh trả lời nàng đã kêu:

“Tiểu Thịnh, ta muốn ăn bánh mỳ sanwich, ngươi có thể làm cho ta ăn sao ? ”

Lời ra đến miệng bị sinh sinh nghẹn lại, thiếu niên chỉ có thể trả lời:

“Ừm ! Ta có thể làm.”

Nói xong sau, Lục Ôn Thịnh khẽ cúi người hành lễ liền đi vào bếp bộn rộn đi.

Chỉ thoáng chốc sau, Lục Ôn Thịnh từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng một đĩa bánh sanwich. Đến chiếc bàn nàng đang ngồi thì khẽ đặt chiếc đĩa đựng bánh xuống rồi mới nói:

“Bệ hạ, mời ngài dùng bữa. ”

Lưu Linh Nhi cảm thấy phản ứng của hắn rất thú vị bèn kêu hắn ngồi xuống nói chuyện cùng nàng.

Thiếu niên ậm ừ mãi cuối cùng vẫn ngồi xuống cùng nàng.

Thấy vậy nàng khẽ mỉm cười, cầm bánh lên cắn thử một miếng. Thật sự ăn rất ngon, cho nên nàng không hề keo kiệt mà khen ngợi thiếu niên một câu:

“Tiểu Thịnh làm đồ ăn rất ngon.”

Thiếu niên nghe vậy rất là vui vẻ gật đầu.

“Cảm ơn bệ hạ tán thành. Ta rất vui.”

Nghe vậy, nàng hơi nhíu mày nói:

“Được rồi. Không cần phải nói vậy. Tiểu Thịnh có thể gọi ta là Linh tỷ cũng được. Nào, gọi thử một tiếng thử xem nào ! ”

Thiếu niên bị nói cho có chút bối rối, không được tự nhiên nói:

“Linh...Linh tỷ..”

“Ừm. Ngoan lắm.”

Nghe được Lục Ôn Thịnh kêu như vậy, Lưu Linh Nhi rất hài lòng nhẹ gật đầu. Sau đó, nàng bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện cùng Lục Ngôn Thịnh rất vui vẻ.

Sau khi dùng xong bữa xong, nàng bước đến chỗ quầy thanh toán định trả tiền thì bị Lục Ngôn Thịnh ngăn lại. Hắn nói là hôm nay xem như hắn mời cô ăn cơm vậy, lần sau cô mời lại hắn là được.

Lưu Linh Nhi nghe vậy không còn cách nào khác đành đồng ý và hẹn lần sau mời ăn cơm sau mới rồi đi trước ánh mắt tiếc nuối của mấy nhân viên.

Tuy rằng bọn hắn không có tư cách ngồi nói chuyện với nàng nhưng nếu nàng ở đây bọn hắn có thể ngắm nhìn nàng a. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thỏa mãn rồi.