Chương 32: Tiến Lại Gần

Leon ngạc nhiên trước lời mời của Adele, cậu bé tưởng hai nhóc song sinh đó sau khi mình nặng lời sẽ không nói chuyện với mình nữa chứ?

Leon cũng nhận thấy là hai nhũ mẫu cũng đã đi đâu rồi, có lẽ là đi lấy bữa ăn phụ cho chúng. Cậu bé ngần ngại không biết có nên đi đến hay không, nhưng nhìn thấy em gái đỏ mặt ngồi sát Adele. Leon hùng hùng bước tới, ngồi đối diện với Adele.

“Tốt quá! Giờ bắt đầu chơi được rồi.”

Bộ cờ này vốn dĩ được Almira mua để rèn luyện tính tỉ mỉ cho tụi nhỏ, đồng thời tăng việc suy luận và phán đoán bước đi. Trò chơi được thiết kế bốn người chơi, và chia thành hai bên đối đầu, cứ hai người một đội, ai giữ được tướng sẽ là người thắng cuộc. Cách chơi là thảy xúc xắc, người chọn quân màu nào sẽ có vị trí xuất phát khác nhau, số trên xúc xắc thẩy ra sẽ quyết định số bước đi của quân cờ. Có những ô sẽ không có gì, cũng có những ô có phần thưởng và bẫy. Hai người cùng một đội cần phải phối hợp làm sao để ăn hết kho báu của đối phương.

Bốn đứa nhóc ngồi trên sàn, mỗi bé đều có một biểu cảm khác nhau. Adele thì hồ hởi, Albert mong đợi nhìn chị mình, Leon không hiểu gì nhưng cố tỏ ra mình chuyên nghiệp, còn cô bé Elysis thì lo lắng không biết làm sao vì lần đầu tiên trong đời thấy bộ đồ chơi như vậy.

Albert phát hiện ra nét rối rắm của cô em kế. Cậu bé nghiêng đầu hỏi:

“Sao vậy?”

Adele cũng quay qua nhìn Elysis, điều đó càng khiến cô bé càng thêm đỏ mặt:

"Em… em chưa từng chơi trò này.”

“Vậy à! Đế đó chị chỉ.”

Elysis bất ngờ nhìn chị mình. Có lần cô bé tham gia tiệc trà của một vị tiểu thư trong vùng, lúc những vị tiểu thư nói chuyện, Elysis có thắc mắc hỏi nội dung cô bé không hiểu, thế là những tiểu thư đó liền không thèm nói chuyện với cô bé nữa. Nhưng người chị kế này lại không hề chê bé, khác xa câu chuyện mà nhũ mẫu hay kể gần đây.

“Dạ!”

Adele cười lớn rồi chỉ tay vào bản đồ. Nếu để ý kỹ sẽ thấy cậu bé Leon cũng chăm chú nhìn theo ngón tay của Adele:

“Đây nè! Mọi người đặt nó ở đây! Rồi thẩy cục này! Ra số một thì đi một bước! Vậy đấy!”

Chỉ xong hết một lượt, Adele ngẩng đầu nhìn Elysis, mắt long lanh nhìn em kế, như một người thầy mong chờ đứa học trò của mình thành tài. Nhưng nhận lại là hai cái đầu của anh em Ryan khó hiểu nhìn cô bé.

Adele bối rối không biết phải làm sao. Thì nghe thấy Albert thở dài, cậu bé cầm lấy con cờ của mình đặt vào bàn cờ:

“Số trên xúc xắc thẩy ra là số bước được đi. Nếu trúng vào ô này thì... Còn vào ô này thì…”

“À thì ra là vậy!”

Leon và Adele cùng đồng thanh hô, còn bé Elysis thì gật đầu như đã hiểu. Khoan, có cái gì đó nó sai sai. Bất chợt Leon, Albert và Elysis cùng quay đầu nhìn Adele. Leon không nhịn được hỏi:

“Em không biết luật chơi?”

“Biết sơ sơ thôi.”

Adele ngượng ngùng gãi đầu. Giờ cô bé đã hiểu vì sao bữa trước mình lại thua thảm hại rồi. Albert đỡ trán không nhìn bà chị mình nữa.

Sau khi biết hết luật chơi thì cả đám bắt đầu phân chia nhóm, đây mới là công đoạn khó nhất. Cả Albert và Elysis đầu muốn chung nhóm với Adele. Albert nắm lấy chị mình tỏ ý, còn Elysis thỏ thẻ hỏi:

“Chị ơi! Chơi với em nha!”

Đôi mắt của Elysis long lanh hơn cả bầu trời sao. Càng làm nổi bật vẻ đẹp của cô bé. Mà với một người thích những thứ xinh đẹp như Adele làm sao có thể nỡ lòng từ chối lời mời này chứ. Thế là Adele vung cái tay đang nắm với Albert ra, rồi sờ má của Elysis cười “he he” hai tiếng.

Gương mặt của Albert cứng lại, nhìn bàn tay vừa bị phui ra, rồi nhìn bà chị mê cái đẹp của mình, tự nhiên thấy trong lòng đau một chút.

“Khụ khụ.”

Albert nhìn qua phuơng hướng tiếng vừa phát ra, là Leon. Bất giác nhìn thấy người cùng chung hoàn cảnh bị bỏ rơi như mình, Albert động lòng mở lời:

“Anh Leon! Chung đội với em không?”

“Ừm.”

Mặc dù bị bỏ rơi nhưng cũng phải làm giá một chút. Nội tâm bé Leon thầm nghĩ.

Thế là bốn đứa nhóc cùng chụm đầu chơi. Đúng là không có gì có thể khiến trẻ con kết nối với nhau ngoài những món đồ này.

“Abert! Đi nước này.”

“Adele! Chị không được chơi ăn gian!”

“Elysis! Tiến lên em.”

“Yeah! Thắng rồi!”

“Chơi lại!”

Bất giác trong căn phòng tràn ngập tiếng nói cười của trẻ thơ, như đúng với lứa tuổi của chúng, cả không gian như bừng sáng hẳn.

Phòng bếp.

“Tại sao không để cho hầu bếp làm?”

Nhũ mẫu Jade vừa nhào bột vừa hỏi Sophia, thật không biết tại người đàn bà này lại kéo bà vô bếp làm bánh quy.

“Tôi nghe nói là tay nghề của bà tốt lắm nên muốn một chút. Ha ha!”

“Cái bà này… Thật tình.”

Bà Jade được khen liền cho qua việc này, chú tâm dạy công thức làm bánh quy cho nhũ mẫu Sophia. Nhưng dù không bỏ qua, thì bà ta cũng đâu thất thố mà chạy về phòng của tiểu thư Adele, thật là không an tâm khi để hai tiểu chủ nhân ở một mình với cặp song sinh đó. Nhưng có lẽ cậu chủ Leon vẫn nhớ những lời bà dặn.