Chương 9.

Nàng nhìn mình cổ tay trơn bóng, trắng nõn, nổi bật vô cùng dấu răng màu đỏ hiện lên, nàng phiền muộn thở dài một hơi.

Hạ Thần khi dễ nàng, Hạ Thuật cũng tổng khi dễ nàng, nàng chính là rất uỷ khuất a.

Mà kẻ xấu khi dễ người khác Hạ Thuật, không chút để ý giải quyết bữa sáng ngon lành. Vươn tay ra nắm lấy tay nàng, nàng có ý định giấu tay đi không thành.

"Đau đến như vậy?"

Nàng uỷ khuất chu chu môi lên, gật đầu như gà mổ thóc mà đáp. Hắn xem xong lại nổi ý trêu đùa.

Hắn dùng bàn tay to đan bòn tay nhỏ, nắm rất chặt rồi đưa lên lắc lắc trước mặt nàng.

"Như vậy , sẽ không đau nữa"

Nàng nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, nàng chưa từng nghe có người nói như vậy a. Nhưng anh hai sẽ là không nói dối nàng đi, chính là vì không có điều gì đáng làm hắn nói dối đâu.

Suy nghĩ miên man một hồi, đầu nhỏ liền không để ý cái tay đau nữa, cảm giác đau liền giảm dần.

"A, không còn đau như trước nữa a!"

Nàng ngu xuẩn ngước mát lên nhìn hắn, ánh mắt tán thưởng sáng long lanh như biết được điều mới lạ.

Hắn bị nàng câu dẫn đến ngứa ngáy, không cầm nổi hành vi liền đưa tay lên niết mấy cái vào má nàng.

"Sao ngươi lại ngốc như vậy a?"

Nàng xoa xoa cái má bị đau, bẹp miệng không phủ nhận lời anh trai. Nàng cũng rất muốn bản thân thông minh hơn a! Nhưng nàng vẫn không hiểu, rốt cuộc anh trai đang ám trỉ điều gì, động chút lại cắn lại véo nàng.

"Ngươi không phấn khích sao?"

Bỗng nhiên hắn hỏi một câu nửa vời như vậy, nàng tự chấp nhận sự ngu ngốc của bản thân ấp úng đáp hắn," Có cái gì phấn khích đâu a..."

Hắn đưa ánh mắt thờ ơ nhìn về phía nàng, " Ta là nói Phó Minh sự, ngươi không phải rất thích đeo hắn sao?".

Giọng nói tuôn ra có điểm ách, rõ ràng không vui khi nói đến vấn đề này.

"Việc này nha...khi đó ta còn nhỏ, việc này sẽ không". Nàng cực kì khó khăn mà tuôn ra nửa câu nói dối, nhưng vào trong mắt hắn nàng ró ràng chần chừ khi nói đến Phó Minh. Hắn thật không tin, nàng sẽ không bám hắn.

Ánh mắt ám ám thứ gì không rõ, không khí đột nhiên quỷ dị, trầm mặc lên. Nàng khó hiểu, nâng mắt tròn lên nhìn biểu cảm hắn.

Nha, hình như anh hai không quá để tâm vấn đề này , vẫn còn chăm chú xem phim đâu. Nàng hơi hơi yên tâm, thở nhẹ một hơi.

Hai anh em họ Hạ này tuy hay chí choé nhau, nhưng nàng cảm thấy bọn họ rất giống nhau. Bên ngoài lạnh lùng trầm ổn như vậy, lắm lúc lại giở tính trẻ con đòi đút cho ăn. Đánh giá người khác sao, chính là không nên xem bề ngoài a!.

Nàng tự tán thưởng chính mình, tự nhận thức được điều mới lạ.

...

Nàng suốt cả buổi chiều, đều ru rú trong thư phòng của Hạ Thần đọc sách. Vốn là 3 ngăn tủ ấp đầy sách kinh tế thương nghiệp, không biết từ bao giờ một phần đổi lại thành sách thiếu nữ.

Hạ Thuật ngoài diễn cũng chẳng có sở thích gì đặc biệt, vốn là muốn trêu chọc em gái nguyên kì nghỉ, lại nhìn bộ dáng chú tâm đọc sách của nàng lại không dám phá hư. Chán muốn chết, nằm phòng khách xem phim. Một góc độ, mà đếu biết nhất cử nhất động của nàng.

Đợi đến Hạ Thần về muộn khi, Phó Minh cũng chưa thấy.

Bất quá một tên hàng xóm cũng không ảnh hưởng, đến bữa tối hài hoà của ba anh em. Thực mau, liền đến rồi giờ đi ngủ.

Hạ Thần hôm nay việc làm xác thật nhiều, đó là hắn bù cho phần công việc lần trước bỏ dở. Về đến nhà vẫn rất mệt mỏi, liền tắm cũng qua loa, chui vào phòng em gái. Ngửi được khắp nơi đều là mùi hương của nàng, hắn tâm trí như được an ủi, nhắm mắt ngủ thϊếp đi.

Nàng từ phòng tắm bước ra, nàng hôm nay lại quên mang theo quần áo lạp. Nhưng hình như vừa nãy ăn tối nói chuyện có chút nhiều, bây giờ cổ họng thấy hơi khô. Nàng không phát hiện trong phòng, có người nằm trên giường mà bò xuống tầng một đi.

Vừa hay gặp phải Phó Minh, bộ dáng bình tĩnh đi vào nhà.

Hai người hai cặp mắt giao nhau, chẳng ai biết nói gì mà rời tầm mắt.

Nàng nhớ đến hành lí của hắn, đều chuyển đến đây từ sáng sớm mà bây giờ mới thấy người. Ý tối hỏi một câu:" Ngươi là ăn cơm bên ngoài đi "

Hắn tài khoản ngân hàng bị khoá, đại thiếu gia chẳng bao giờ dùng tiền mặt, từ sáng tới trưa một miếng cơm vào bụng cũng không có. Nhưng là hắn cũng không có sở thích ăn, vạ trước mặt nữ nhân như vậy.

" Ân "

Nàng cố gắng cùng hắn càng ít tiếp xúc càng tốt, có Hạ Thần một nam chính bên cạnh đã hoảng. Bây giờ lại thêm một người Phó Minh nữa, nàng không biết đối mặt làm sao nha!

Ừng ực hai hớp nước ngon xong, nàng bỏ lại một câu" ngủ ngon". Rồi phi thân lên lầu, bộ dáng chạy trối chết.

Phó Minh bụng đói đứng yên tại chỗ.

Nàng vậy mà lại chạy!

Không hiểu một cỗ tức giận, cùng uỷ khuất xông lên. Hắn cố kìm trụ, tự vào bếp giải quyết bữa ăn, khuôn mặt lịch sự trong bóng tối lại âm trầm, đáng sợ.

Nàng chạy một mạch lên phòng, đóng cửa thanh âm cũng không kịp điều chỉnh thu nhỏ. Hạ Thần mí mắt giật giật.

"Quá doạ người" nàng lẩm bẩm cái miệng nhỏ, tay đưa lên vuốt xuống trái tim đập mạnh, nhưng sờ mãi cũng chỉ thấy thịt ngực nên từ bỏ.

Bởi vì đèn phòng không bật, nàng chưa thích ứng nắm với bóng tối, hai tay nhỏ vươn ra sờ được đến mép giường liền bò đi lên.

Xoay chuyển một hồi tìm tư thế thoải mái, vô tình đúng trúng cái xác lớn. Nàng nghi hoặc vươn tay ra bật cái đèn bàn, ánh sáng nho nhỏ len lói, nàng thấy trước mặt mình là gương mặt hoàn mỹ đang ngủ của Hạ Thần.

Hôm nay anh cả, đến là để thị tẩm sao?"

Nàng ngơ nhác nhìn dung nhan soái khí của hắn, cùng khuôn mặt nàng 5 phần giống nhau. Ngũ quan thâm thuý sắc xảo, nàng cảm thấy hắn so với mấy anh diễn viên, trong bộ phim cổ trang kia ưa nhìn hơn nhiều.

Nhưng điều khó chịu chính là hai viền thâm dưới mắt, nàng luôn biết hắn là loại cuồng công việc, đôi khi còn lười ăn, hôm nay nàng cùng anh hai đợi đến 9h tối hắn mới về. Chắc chắn rất mệt mỏi.

Nàng đưa tay lên xoa xoa chỗ quầng thâm, không biết làm sao cho nó hết. Xoa đến mỏi tay, mới bất lực bỏ tay xuống.

Đại khái cũng cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến, nàng quan tâm kéo chăn lên cổ hắn, bản thân thì chui rúc cào lòng ngực hắn, nói một tiếng ngủ ngon rồi nhắm mắt.

Hắn nghe thấy nữ hài trong lòng ngực hô hấp đều đều ổn định, đôi mắt hẹp dài mở ra nhìn xuống dung nhan nàng. Tay dài vươn ra tắt đèn, sau đó vói vào trong váy ngủ của thiếu nữ bắt đầu sờ soạng lên.

Nàng hôm nay cũng giống như hôm qua, mặc quần nót mỏng quan trọng nhất là không mặc áo ngực. Có lẽ khó chịu vì hai cái ngực to phình ra.

Nam nhân thon dài vuốt ve qua cái rốn của nàng, lại dần dần di chuyển lên trên một tay bóp ngực nàng. Hắn tay cunhx rất lớn, nhưng không ôm hết được một bên ngực của thếu nữ, điều này làm hắn hưng phấn không thôi.

Cánh môi hơi hé mở của nữ hài không biết từ bao giờ bị ngậm lấy liếʍ láp, thậm chí có xu hướng lưỡi vói vào trong miệng khi.

Hạ thần dươиɠ ѵậŧ đã ngạnh phát đau, hắn hôm nay quả thật muốn chơi lớn, nào có bộ dáng mệt mỏi đi làm về. Đại khái là nam nhân, công việc có mệt mỏi đến đâu, thì trên giường cũng tràn trề sinh lực.

Hắn nhanh chóng giải quyết chính mình, dươиɠ ѵậŧ to lớn phóng xuất ra ngoài, hình dáng đặc biệt doạ người. Hắn không tốn sức lắm kéo qυầи ɭóŧ em gái xuống đến đầu gối.

Miệng vẫn liếʍ láp, tay thì đã lộn xộn mò xuống nơi thần bí của thiếu nữ.

Một mảnh trơn bóng, không có một tia lông tóc, hai cánh môi âʍ ɦộ phi thường mềm mại, trái lập hoàn toàn với bàn tay đầy vết trai của nam nhân .

Hắn bắt tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ đã sớm cương cứng của mình, nhét vào khe giữa hai bắp đùi nàng. Nàng miệng huyệt bị nam nhân dươиɠ ѵậŧ cọ xát tốc đọ chậm, không phát hiện vẫn ngủ ngon.

Hắn môi tách nàng môi, một đường chỉ bạc kéo dài ra từ khoé môi hắn. Nam nhân không có ý tứ dừng lại, đầu cúi xuống liếʍ mυ"ŧ cổ nàng, lực độ giảm nhẹ sợ bị nữ hài phát hiện.

Trong phòng chỉ còn ẩn ẩn tiếng thở dốc của nam nhân, xen lẫn tiếng nói gọi người mê hoặc:" Tiểu Hoa..."

Hắn tiểu huynh đệ ma sát cửa huyệt của em gái, thỉnh thoảng còn cảm nhận được một chút âʍ ɦộ run rẩy. Phấn khích đến mức, tốc độ tăng nhanh.

Đợi đến khi kết thúc sau, hắn và nàng đã ra một thân hãn. Mặc dù xa xa không thoả mãn được hắn, nhưng tâm tình xao động mấy hôm nay cũng được hoà hoãn.

Hắn đơn giản xử lí cả hai cùng chăn giường, sảng khoái lên giường ôm nữ hài vào lòng. Hôn nàng cí môi đỏ bị gặm sưng, trầm thấp tiếng nói vang vọng trong căn phòng kín.

"Bé ngoan, ngủ ngon".