Chương 32: Trần cô nương . . .

Phó chủ tiệm Chu: “Được rồi, nhưng lần sau cô có thể đến đây mua dụng cụ nấu ăn. Chúng ta đều là người cùng thôn, ở trong huyện làm việc không dễ dàng gì, nếu cô có việc gì muốn tôi giúp thì hãy đến đây. Việc khác có thể anh không giúp được cho cô. Nếu cô muốn mua vải với giá rẻ, anh có thể giúp. " Nói xong, anh ấy nói tiếp: "Anh sẽ nhờ người gửi vải và bông qua cho cô."

Lục Vân: “Không, chỉ ở đường Kim An thôi.”

Dì Hàn nhìn Lục Vân, vội vàng chạy tới đỡ: “Con nhanh quá.”

Lục Vân: "Dì Hàn, cháu rất cần nhờ dì giúp đỡ. dì có thể may chăn được không?"

Vốn dĩ Lục Vân định trực tiếp mua chăn bông, nhưng chất liệu vải của phó chủ tiệm Chu rất tốt, bông cũng rất mềm, nhưng Lục Vân lại không biết làm.

Dì Hàn: “Việc này dễ mà, dì giúp con làm. Chất liệu vải của con thật sự rất tốt.”

Lục Vân trực tiếp lấy một mảnh vải nói: “Mảnh vải này khác với mảnh vải con mua để làm chăn, con đang định may cho con của dì, dì Hàn, đừng từ chối con, con vẫn đang đợi dì giúp con may chăn.”

Ôm tấm vải và bông của Lục Vân trên tay, khi dì Hàn quay lại, chồng của dì nhìn thấy dì đang cầm thì liền vội vàng bước tới đỡ.

Chồng của dì Hàn hỏi: “Đây là đồ của cô nương đó à? Cô ấy đang dọn giường à?”

Dì Hàn đáp: “Không, nhưng cô ấy không biết làm. Cô ấy muốn tôi giúp cô ấy làm. Khi cô ấy về, cô ấy đưa cho tôi một mảnh vải nhiều màu sắc, nói là quà cho con chúng tôi. Lúc đó chọn làm ở quán mì, ngươi làm thật đúng, cô nương là người tốt.”



“Khi tôi đi làm về, tôi sẽ giũ bông. Trong khi anh làm việc đó, hãy búng bông cho nó mềm hơn”.

“Nếu em không nói, em muốn anh giúp búng bông này. Em đi làm nhanh đi, anh xử lý xong việc này. Em cũng muốn làm Thủy Tiên Bảo với Lục cô nương.”

Bởi vì dì Hàn nhắc đến Thủy Tiên Bảo nên chồng của dì Hàn lại nghĩ tới Thủy Tiên Bảo hôm qua đã ăn, hôm qua Lục Vân đã làm Thủy Tiên Bảo và làm cho dì Hàn khi mang về, điểm khác biệt là dì Hàn đã lấy khi còn nóng rồi mang về, Thủy Tiên Bảo còn hơi nóng, dì Hàn ăn một miếng và nói đây là món Thủy Tiên Bảo ngon nhất mà dì từng ăn, sau này ăn không hết một ít, để dành hết cho dì Hàn và chồng, các con đã ăn rồi.

Lục Vân và dì Hàn làm Thủy Tiên Bảo ở quán mì, dì Hàn cán bột, Lục Vân làm Thủy Tiên Bảo, khi dì Hàn cán bột, Lục Vân sẽ kể về kỹ năng cán bột có vẻ như hai người họ đã hợp tác ăn ý.

Dì Hàn nhìn trời: “Cô nương, Dì nghĩ hôm nay trời có thể mưa. Buổi trưa quán đóng cửa, con nên về sớm lấy một chiếc ô giấy dầu.” Bà nhớ ra quán mì không có chiếc ô giấy nói: "Tôi sẽ quay lại sau và mang một chiếc ô giấy dầu qua đây, nếu không khi về sẽ mưa và sẽ bị ướt."

Lúc này, một cơn mưa có thể mang lại sự ấm áp, khi thời tiết nóng nực, việc hấp đồ ăn nóng không còn phổ biến như khi thời tiết mát mẻ hơn hoặc vào mùa đông, mọi người sẽ thích ăn thứ gì đó mát lạnh hơn.

Lục Vân thực sự nhớ tới một món ăn rất dễ làm, mì lạnh.

Lục Vân: "Bây giờ trời đang mưa, thời tiết trở nên nóng bức. Quán mì của chúng tôi ngày mai sẽ bắt đầu làm mì lạnh dầu đỏ. Buổi sáng sẽ làm mì trong và trưa mì lạnh."

Dì Hàn nhanh chóng nói: “Cái này ngon đấy, trời nóng ăn mì lạnh thật sảng khoái.”

Tiếng xèo xèo, Lục Vân lấy một cái muôi múc nước tinh bột vào chảo Thủy Tiên Bảo, động tác thản nhiên nhưng có chút cẩn thận.



Chu Duy cùng Trần cô nương đến đây.

Chu Duy: “Là quán mì Lục Ký này.”

Trần cô nương này khi đến quán mì Lục Vân ngửi thấy mùi thơm, nàng rất thích ăn uống, nếu không nàng sẽ không nguyện ý cầu hôn Chu Duy vì khẩu vị của nàng khác Chu Duy.

Trần cô nương: "Lục cô nương, Lục cô nương, ta muốn bốn phần Thủy Tiên Bảo, ba phần củ cải ngon, hai bát mì trong."

Chu Duy ôm trán rồi mỉm cười: “Tôi không phải cố ý tới nói lời cảm ơn sao.”

Trần cô nương ngượng ngùng một lát: “Thật xin lỗi, Lục cô nương, vừa vào liền nhìn ngươi làm Thủy Tiên Bảo, còn chưa xong, miệng đã sắp chảy nước miếng rồi."

Trần cô nương rất nghiêm túc cảm ơn Lục Vân, bởi vì nàng có chút kén chọn, hiện tại không tìm được người thích hợp để kết hôn, nhìn nhau mấy lần nhưng nàng vẫn không hài lòng, cuối cùng nàng gặp được Chu Duy. Ai ngờ rằng Chu Duy thậm chí còn gầy đi khi ăn đồ ăn thanh đạm và uống canh, dù hài lòng nhưng cô không thể kết hôn vì tương lai an ủi, nếu không có Lục Vân, Trần cô nương, người nhà chắc chắn còn lo lắng cho nàng, còn chuyện kết hôn thì sao?

Trần cô nương cười nói: “Ngày cưới của Chu Duy và tôi đã định rồi, là cuối tháng sau, ngày mồng 6 âm lịch, Lục cô nương nhất định phải tới uống ly rượu cưới rượu và một ít kẹo cưới.”

Lục Vân suy nghĩ một chút: "Được."

Khi Thủy Tiên Bảo bên trong chảo đã sẵn sàng, hương thơm sẽ tràn vào mũi cô ngay khi cô mở nắp.