Chương 33: Canh gừng đường đỏ . . .

Quán mì nhỏ của Lục Vân cũng bắt đầu đông khách.

"Thủy Tiên Bảo của ngươi."

“Ba phần Thủy Tiên Bảo của ngươi.”

"Lão bản, trên bàn không còn giấm."

"Tôi muốn một bát mì trong."

“Dì Hàn, giúp con lấy chút giấm.”

Trần cô nương ăn Thủy Tiên Bảo, ăn được một miếng, nàng thở dài: “Lục cô nương làm ăn tốt quá, gần phố chúng ta có một quán mì đã kinh doanh bốn năm năm rồi, nhưng không được. So với Lục cô nương, quán mì không tốt bằng một nửa.”

Ngày hôm nay, doanh thu của Lục Vân nhiều hơn cô nghĩ, tổng cộng là một lượng ba mươi đồng, ngoài vốn ra, cô kiếm được tổng cộng 490 đồng, Lục Vân còn tính xem cần bao nhiêu mới mua đủ đồ. về nhà ở đây, cô đang suy nghĩ thì Trần Thúc lái xe tới.

Lục Vân cất bàn tính, lấy chiếc ô giấy dầu từ quán mì: “Trần Thúc, không phải thúc nói sẽ đợi ở cổng thành sao?”

Trần Thúc: "Hôm nay tình cờ đến huyện mua đồ nên ghé qua. Lên nhanh lên."

Vẫn tư thế như buổi sáng, Lục Vân vừa ngồi xuống, Lý Hà ở bên cạnh đưa cho Lục Vân một nắm hạt dưa.



Lý Hà: "Hạt dưa chiên ở tửu lâu rất thơm, thử một chút nhé."

Hạt dưa được chiên rất giòn, nhưng để có được độ giòn này, hạt dưa được chiên hơi quá lửa, Lục Vân nghĩ thầm sau khi ăn vài hạt dưa, nhưng Lục Vân không nói gì mà chỉ mỉm cười và nói cảm ơn tới Lý Hà.

Một nhóm người đang ngồi trong xe nói chuyện và cười đùa.

Lý Hà: “Tôi cũng tưởng hôm đó trời sẽ mưa nên lấy ô giấy dầu. Nếu trời mưa, không biết sẽ kéo dài bao lâu. Nếu ngày mai trời lại mưa thì sẽ phiền toái cho người dân đi đi lại lại trong huyện.”

Lục Vân: "Ngày mai nếu trời mưa thì tôi sẽ không đến đây. Nếu trời mưa thì chắc ở đây không có nhiều thực khách nên tôi cũng nghỉ ở nhà một ngày cũng được."

Lục Vân kể lại chuyện này cho dì Hàn, nếu ngày mai trời mưa thì quán mì sẽ đóng cửa.

Nghe Lục Vân nói, Lý Hà cảm thấy ghen tị: “Có sạp hàng riêng là tốt rồi. Nếu có khả năng như cô thì tôi sẽ mở sạp hàng riêng”.

Những lời này khiến Trần Thúc cười lớn: “Đừng nghĩ tới, có mấy người như Lục cô nương, ở huyện trấn làm ăn thật dễ dàng, không phải chỉ mở cửa là có thể kiếm tiền quầy hàng là được."

Ngoài một ít, trên xe còn có rất nhiều tấm vải, giống hệt tấm vải Lục Vân mua, ngoài ra còn có những tấm vải khác mua được riêng, vì lo lắng về bị nên bịt kín đồ lại.

Trần Thúc nhìn thời tiết u ám, lái xe nhanh hơn: "Mọi người ngồi yên!"

Lục Vân vừa ra khỏi cổng thành thì trời bắt đầu đổ mưa lớn, Lục Vân nhanh chóng mở ô giấy dầu, trong khi những người khác đều mặc áo mưa và ô giấy dầu.

Trời mưa ồn ào, ai cũng phải nói to mới nghe được.



Trần Thúc: “Một lát nữa tôi sẽ đi thẳng đến tận nhà, không cần phải đi bộ về cổng thôn.”

Từ huyện trấn đến Liễu Thụ Thôn bằng xe bò mất khoảng nửa tiếng, trời mưa thì Trần Thúc không dám vội, nhưng chậm hơn thường lệ hơn nửa tiếng thì họ mới đến được đầu ngõ của Liễu Thụ Thôn.

Lục Lão Nhị đứng ở cổng Liễu Thụ Thôn, cầm ô giấy dầu và áo mưa, Trần Thúc trực tiếp chào Lục Lão Nhị rồi cùng nhau ngồi lên xe, chỗ ngồi không có gì đặc biệt, ngay bên cạnh tới Lục Vân, đây là một không cần phải xa cách quá xa với anh em cùng một mẹ, nam nữ ở triều đại này sự phòng thủ giữa nam và nữ không cao lắm.

Trên xe, Lục Lão Nhị khoác thêm một lớp áo mưa lên người Lục Vân, nhưng dọc đường, Lục Vân cũng bị mưa làm ướt sũng.

Đến cổng Lục gia, xe dừng lại, Lục Vân và Lục Lão Nhị cùng nhau xuống xe.

Lục Lão Nhị: "Chị dâu về rồi. Lão đại nói nếu không đi đón về thì nhà chị dâu sẽ cho anh ấy và chị dâu Hòa Ly. Dù sao đi nữa chuyện đúng hay sai thì không ai có thể ép buộc họ Hòa Ly. Chuyện này nếu không xong? Anh là kẻ có tội.” Anh nói với giọng rất bình tĩnh, nói xong lại nói thêm: “Em về phòng đi và đi tắm, anh vào bếp giúp em nấu một bát canh gừng đường nâu."

Lục Vân liền nhớ ra: “Anh hai, em chỉ nói với Trần Thúc bọn người rằng nếu ngày mai trời mưa thì em sẽ không lên huyện được. Không biết họ có nhớ không, lúc nãy em quên nói với họ thêm một lần nữa, mà đã xuống xe."

Lục Lão Nhị: “Trên xe có ba người, cũng sẽ có người nhớ. Chúng ta vào nhanh thôi. hơn nữa, họ cũng bận đi ra huyện trấn làm việc, không đến như thời gian đã hẹn. Thị họ trực tiếp đi đến huyện thôi."

Nước nóng đã đun sôi, Lục Lão Tam giúp đun nước nóng, Lục Vân muốn nói không cần phiền phức, nhưng nàng không thể nói cho ai biết, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Lão Tam phụ giúp. đổ đầy nước vào bồn tắm.

Cô tìm một bộ quần áo sạch sẽ rồi thay quần áo, Lục Vân sợ có người không biết mình đang tắm trong nhà nên sửa lại cửa ra vào và cửa sổ nên bắt đầu ngâm mình trong bồn.

Chị dâu được Lục Đại Ca thuyết phục quay lại. Lục Đại Ca nói rằng việc chia nhà là không nhắc tới và hứa sẽ mua cho chị dâu chiếc trâm bạc rồi nói lại cho chị dâu những lời vừa nói ở Lục gia , Lục gia đã nói Hòa Ly, chị dâu liền hoảng sợ, Lục Đại Ca lại đưa cô quay lại Lục gia, rồi chân thành xin lỗi cha Lục mẹ Lục .