Chương 36

“Dám chọc lão tử! Lão tử để cho ngươi năm nào cũng không hoàn thành được thuế và chi phí phân bổ!” Tần Sơn tức giận chửi bới, sau đó quay đầu nói với Tu La: “Chuyện này con không cần lo lắng, ngày mai con cũng không cần đi lấy công văn và đối bài.”

Tu La lại có một kế hoạch khác: “Nhị thúc, con nên đi thì hơn! Nếu Triệu Huyện úy có ý muốn hãm hại con, con không thể ngồi yên chờ chết! Con phải nghĩ ra biện pháp, tìm ra điểm yếu của hắn, để hắn vĩnh viễn không thể làm hại con.”

Nghe Tu La nói như vậy, Tần Sơn cũng không cười nhạo nàng, mà là nghiêm túc suy nghĩ.

Một lúc sau ông nói: “Nếu đã như vậy, ngày mai để Tiểu Niên đi cùng con về nông thôn, dù sao con cũng có người theo chăm sóc. Còn chuyện ở nha môn, con không cần lo lắng. Nhị thúc của con lăn lộn trong chốn này đã mấy chục năm, không có khả năng lật đổ được hắn nhưng khiến hắn có chính lệnh không được ra khỏi nha môn...” Tần Sơn cười ha ha: “Không phải việc khó!”

Thấy Tần Sơn ủng hộ mình như vậy, Tu La rất cảm động. Nếu Nhậm La cũng có thể cùng Tần Sơn thẳng thắn như bây giờ, những chuyện sau này có thể xảy ra được ư?

Nàng thở dài: “Con thì không sao nhưng còn Tụ Tụ!”

Tần Sơn xua tay: “Lát nữa con về nhà đưa Tụ Tụ đến nhà thúc, để con bé ở cùng với Nhị thẩm của con.”

“Cảm ơn Nhị thúc!”

Tu La chạm vào lá thư giấu trong tay áo, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.

Triệu Lương nhân, Triệu huyện úy! Năm đó ngươi vu khống phụ thân của Nhậm La là Nhậm Bỉnh Vinh mưu phản như thế nào. Bây giờ ta cũng vu khống tội danh mưu phản lên đầu ngươi...

Vật đổi sao dời! Một ngày nào đó nó cũng sẽ đến với ngươi.

Hết ca trực Tu La đang định về nha thì lại nhìn thấy một người khiến nàng ngạc nhiên.

“Lý Phong huynh đệ?” Hôm qua mới bắt trịnh Đắc Xương, hôm nay đã có kết quả rồi ư?

Lý Phong nhìn trái nhìn phải, đè mũ trúc trên đầu, nói: “Quán trà Dật Hương trên đường Truy Phong.” Nói xong không chút do dự rời đi.

Giống như là mật vụ gặp nhau vậy, Tu La nhướng mày, nhìn chung quanh như không có chuyện gì xảy ra, nói với mấy người gác cổng vài câu, sau đó đi theo đến đường Truy Phong.

Tu La bước vào quán trà Dật Hương, nhìn xung quanh không thấy Thái tử Trọng Chiếu, nàng thở phào nhẹ nhõm.

“Tu Ngũ gia, mời ngồi.” Lý Phong cười mời Tu La ngồi xuống, nâng chén trà lên làm tư thế mời: “Hôm nay mời Ngũ gia tới đây, là có việc muốn thỉnh giáo. Chúng tôi không muốn tin tức Trịnh Đắc Xương bị bắt truyền ra, nhưng không có biện pháp gì?”