Chương 37

Tu La nhướng mày, Lý Phong nói như vậy, chứng tỏ Lý Phong đã lấy được thứ phía sau bức tượng Quan Âm...

Nàng mỉm cười, thản nhiên nói: “Chẳng phải Trịnh Đắc Xương có vợ bé ở bên ngoài hay sao?...”

Ánh mắt Lý Phong sáng ngời, hơi ảo nảo: “Tại sao ta không nghĩ tới chuyện này?”

Đó là bởi vì các ngươi là quân tử, cho nên sẽ không nghĩ đến phương diện này! Tu La đứng lên: “Trong nhà còn có việc, cáo từ trước.”

Chờ Tu La xuống lầu, Lý Phong đi đến nhã gian cách vách.

Trong nhã gian, Lưu Trọng Chiếu đang nhíu chặt mày, nhìn bản cung khai trên bàn.

Thấy Lý Phong tiến vào, Lưu Trọng Chiếu phất phất tay: “Ta đã nghe thấy rồi.” Trong giọng nói của hắn có vẻ mệt mỏi và lo lắng.

Hóa ra Trịnh Đắc Xương là một gián điệp trên thảo nguyên, những năm gần đây gã dùng vàng bạc và mỹ nữ mua chuộc mấy chục quan chức cấp trung và cấp cao. Vàng bạc trong hầm ngầm nhiều đến mức khiến người khác kinh ngạc.

Một gián điệp sao lại liên quan đến cái chết của Phạm thị? Rốt cuộc là ai đưa ngựa Yên Chi cho hắn?

Khép lại biên bản tra tấn, Lưu Trọng Chiếu nói: “Hiện tại có thể xác định, chính là tiệm cầm đồ Vương gia thu mua gối ngọc. Là Trịnh Đắc Xương giao gối ngọc cho Lưu Nhị, bảo Lưu Nhị mang đến cửa hàng cầm đồ của Vương gia. Bây giờ có vẻ như chỉ có thể tập trung chú ý vào cửa hàng cầm đồ.”

Lý Phong cực kỳ hổ thẹn: “Thuộc hạ vô năng, không thể hỏi ra những gì nên hỏi.”

Lưu Trọng Chiếu thở dài quay đầu lại, nhìn thấy Tu La đã đi ra ngoài quán trà. Hắn nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Phái người đưa thư đến Trịnh gia...”

Vợ của Trịnh Đắc Xương đi bắt gian, Trịnh Đắc Xương vì bảo vệ vợ bé, phái người đánh vợ. Trong cơn giận dữ, vợ của Trịnh Đắc Xương đã phóng hỏa ngôi nhà của vợ bé. Đến lúc đó bắt vợ của Trịnh Đắc Xương vì tội phóng hoả.

Kết quả là Trịnh Đắc Xương sợ chịu trách nhiệm, nên chỉ có thể trốn bên ngoài không dám trở về.

Bằng cách này, không ai nghi ngờ về sự biến mất của Trịnh Đắc Xương

Đây là dùng kế sách của Tu La? Lý Phong sửng sốt vội vàng chắp tay: “Thuộc hạ tuân mệnh.”

........................

Đẩy cửa viện ra, Tu La nhìn thấy Bình thẩm đang đứng trong sân, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt.

Trong sân có hai chiếc xe đẩy trống không.

“Tiểu Ngũ, à không, Ngũ gia ngài đã trở lại!” Bình thẩm phủi bụi bặm trên quần áo của Tu La, rồi lau giày cho nàng: “Buổi chiều ta đưa tiền tới, sợ Tụ Tụ mệt mỏi nên cố ý gọi hai đứa con trai nhà ta tới đây! Ngài yên tâm đi, hai đứa con trai của ta rất ngoan, đến liếc nhìn Tụ Tụ cũng không dám.”