Chương 5

Nghe Trịnh Đắc Xương nói thế, trong mắt Tu La hiện vẻ lạnh lùng: “Trịnh Ban Đầu, ngươi không hỏi thương thế trên người ta và vết sưng đỏ trên mặt ta là từ đâu ra? Rõ ràng là một đám nam nhân đã đánh một nữ tử là ta!”

Nghe Trịnh Đắc Xương nói là Tu La biết ngay, Trịnh Đắc Xương này tuyệt đối cùng bọn với gã Chu công tử

Trịnh Đắc Xương nghe Tu La nói, hắn tức giận đỏ bừng mặt, gầm lên: “Sao Chu công tử có thể oan uổng ngươi? Ngươi cũng không nhìn tay của Chu công tử đã biến thành dạng gì? Tu La ơi là Tu La, ta và phụ thân của ngươi là lão Tu quen biết mấy chục năm rồi. Ông ấy chính là nam tử hán nổi danh, ngươi tàn bạo như vậy, sao xứng làm con gái của lão Tu?”

Tu La cười khẩy.

Làm thế nào mà Trịnh Đắc Xương nhận ra Chu công tử, người tự xưng là vừa mới đến kinh thành? Tại sao lại biết Chu công tử này đến từ đâu, nhà ở đâu?

Sớm không ra muộn cũng không ra, hết lần này tới lần khác phải đợi đến khi nàng muốn đưa gã Chu công tử đi gặp quan thì mới đi ra.

Vì vậy có thể thấy được hai người nhất định là đã sớm thông đồng với nhau.

Trong sách, Trịnh Đức Xương từ đầu đến cuối đều không ra mặt, để mặt Chu công tử mang Tu La tùy ý bắt nạt Tu La.

Tu La nhìn Trịnh Đắc Xương giả vờ giả vịt, nàng nhếch môi cười khẩy: “Ngươi chỉ thấy ta đánh hắn, lại không thấy vừa rồi bọn họ đánh ta thảm như thế nào! Mắt của Trịnh Ban Đầu thật là sắc bén nha.”

Sắc mặt của Trịnh Đắc Xương tái mét nhìn Tu La: “Ta không nhìn thấy ngươi đánh hắn, ta chỉ thấy ngươi đánh gãy tay của Chu công tử! Thế nào, ngươi cho rằng ta là Ban Đầu thì lời nói không có tác dụng trước mặt ngươi à?”

Trịnh Đắc Xương lại xoay người hướng cúi đầu thật sâu thi lễ với Chu công tử: “Chu công tử, ngài yên tâm, hôm nay ta nhất định sẽ vì ngài mà chấp pháp công bằng. Trói Tu La đã làm tổn thương đến ngài vào ngục! Đến lúc đó còn hy vọng Chu công tử có thể ra mặt làm chứng, chúng tôi sẽ dùng vương pháp trừng phạt nàng ta!”

“Vương pháp gì? Các ngươi còn mặt mũi nói vương pháp à? Ta vừa rồi thấy rõ ràng là Chu công tử kia đánh cô nương này. Vị cô nương này bị ép bất đắc dĩ mới đánh trả lại. Tại sao qua miệng của các ngươi lại biến thành vị cô nương này đánh Chu công tử?”

Vừa rồi vị công tử trẻ tuổi này từng lên tiếng nói thay giúp Tu La, lần thứ hai đứng ra, hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn Trịnh Đắc Xương và Chu công tử.

“Người là cái thá gì? Chuyện của lão tử đến phiên ngươi quản à?” Chu công tử chỉ vào vị công tử trẻ tuổi, vẻ mặt hung ác quát: “Ở thành Trường An này, lão tử chính là vương pháp!”

Tu La không muốn vị công tử trẻ tuổi này vì mình mà gặp rắc rối, vì vậy tiến lên một bước hành lễ: “Huynh đài, huynh không cần cùng bọn tiểu nhân kiến thức nông cạn này cãi nhau. Nếu huynh thật lòng muốn giúp ta...” Tu La hạ thấp giọng chỉ để vị công tử trẻ tuổi này có thể nghe thấy: “Thỉnh huynh đài giúp ta phái người đến nha môn huyện Trường An, tìm một vị tổng Ban Đầu tên là Tần Sơn. Nói cháu gái của ông ấy đang Trịnh Đắc Xương ức hϊếp...”