Chương 10: Doạ sợ tiểu vương bát

Nói xong, nàng duỗi tay cởi ra đai lưng của mình, nói với Tạ Hiên Hiên đã biến thành một cục đá:

- Buổi tối rảnh rỗi không có việc gì, màn trời chiếu đất như thế này cũng có một loại mùi vị khác, chúng ta làm chút chuyện có ý tứ đi!

Nàng chống cánh tay đứng dậy, tản ra vạt áo, một đôi mắt hồ ly hơi hơi nheo lại, lúc cười rộ lên trông giống như một con hồ ly tinh thích mê hoặc người.

Nàng nhìn về phía Tạ Hiên Hiên đang đầy mặt cứng ngắc, lộ ra áo trong thuần trắng, duỗi tay đem bả vai kéo xuống đôi chút, cười nói:

- Chúng ta thử nghiệm một chút nam nữ cá nước thân mật đi.

Âm thanh của Hạ Thanh Tâm vừa rơi xuống, Tạ Hiên Nhiên trước mặt lập tức đứng lên, thân hình hơi lấp lóe, thoáng cái đã xuất hiện ở bên cạnh gốc cây cách đó chừng mười bước chân.

Sắc mặt biến ảo thất thường, giống như Hạ Thanh Tâm là cái gì hồng thủy mãnh thú.

Hắn dùng ánh mắt gì nàng, Hạ Thanh Tâm cách quá xa thấy không rõ, nhưng mà dáng vẻ đề phòng kia của hắn, thực rõ ràng là sợ Hạ Thanh Tâm sắc tính quá độ, đem hắn tử hình ngay tại chỗ.

Hạ Thanh Tâm lỗi thời mà nhớ tới một bài hát, thiếu chút nữa hát đi ra:

- Tiểu vương bát xuống núi đi gạt người, lão vương bát có dặn dò, nữ nhân dưới chân núi đều là mãnh thú, gặp phải ngàn vạn muốn tránh xa...

- Hắc, mãnh thú quả nhiên muốn ăn thịt người, còn doạ sợ vương bát của ta!

Hạ Thanh Tâm lộ ra đôi chút ý cười, nàng cười lên đôi mắt hồ ly cong cong, nhìn càng không giống thứ tốt gì.

Nàng nửa nằm trên mặt đất vận động một cánh tay, mười phần thoải mái xoay người, dựa sát vào đống lửa, cũng không có tiếp tục quan tâm Tạ Hiên Nhiên, mà là lật con thỏ đang nướng lại.

Hạ Thanh Tâm không tiếp tục trêu chọc người, bởi vì nàng cũng phát hiện tư duy của chính mình có đôi chút không chịu khống chế.

Thời điểm nàng phát hiện bị quái thú trong cơ thể ảnh hưởng, liền rất nhanh khống chế được.

Nàng phảng phất giống như vừa rồi chưa từng phát sinh điều gì cả, đôi mắt không liếc Tạ Hiên Nhiên, lại còn hỏi hắn:

- Trên người của ngươi có muối sao? Nướng đến trình độ này hẳn là nên rải muối!

Gia vị ở thế giới này khẳng định là không phong phú, nhưng mà muối tất nhiên phải có, thịt nướng không có muối làm sao ăn ngon miệng được?

Tạ Hiên Nhiên đứng ở cách đó không xa chần chờ chốc lát, tựa hồ cũng ý thức được chính mình dĩ nhiên bị một cô gái tay trói gà không chặt hù dọa, thật sự quá mất mặt xấu hổ.

Vì thế hắn mặt đen bước trở về, khuôn mặt lạnh lùng như là một đoá tuyết liên ở trên núi cao. Sau đó từ trong túi trữ vật móc ra một bình muối, ngồi xổm xuống bắt đầu rải muối lên mặt trên của con thỏ.

Tầm mắt của Hạ Thanh Tâm từ trên con thỏ dịch chuyển đến trên mặt hắn, nội tâm xoay chuyển, còn nói thêm một câu gợi đòn:

- Đợi lát nữa ăn xong rồi, ngươi ôm ta ngủ đi, ban đêm gió lạnh ta rất sợ hãi á!

Động tác của Tạ Hiên Nhiên rõ ràng lại lần nữa trở nên cứng đờ, nghiêng đầu nhìn về phía tầm mắt của Hạ Thanh Tâm, có thể nói là tử vong xạ tuyến, lập tức liền phải hóa thành thực chất, khiến cho nàng có cảm giác lạnh thấu cả tim gan.

Hạ Thanh Tâm biết hắn khẳng định là bị mình ghê tởm chết rồi, hắn chính là Tạ Lan, Huyền Nguyệt tiên tôn, Tiên Minh tôn trưởng của giới tu chân, bị người đùa giỡn mà không dám cãi lại, nói ra cũng chẳng có người tin đâu.

Trông thấy cảnh đó, cổ oán khí vì bị hắn nửa đêm kéo ra ngoài chạy trốn rốt cuộc tiêu tan phần nào.