Chương 11: Kiếm Bi Minh dùng để cắt thịt thỏ?

Hạ Thanh Tâm từ trên mặt đất ngồi dậy, đối mặt với đống lửa, không có nói nữa, chờ con thỏ nướng chín.

- Chân còn chưa rải muối, đem bội kiếm của ngươi lấy ra, cắt lên chân vài cái, chỗ đó thịt dày, cắt ra rải muối ăn mới ngon miệng.

Hạ Thanh Tâm bắt đầu chỉ huy Tạ Hiên Nhiên, nàng thật sự đã rất đói bụng.

Tạ Hiên Hiên vẫn luôn chuyển động đầu gỗ ở nơi đó, hắn quả thực sinh ra ứng kích đối với Hạ Thanh Tâm, nàng chỉ mở miệng nói một câu, hắn liền theo bản năng mà căng thẳng sống lưng.

Sợ cái miệng chó của nàng lại phun không ra ngà voi, vừa mở miệng liền nói một đống từ ngữ dâʍ đãиɠ.

Nghe được lời của nàng, hắn đem bội kiếm lấy ra cắt thịt, Tạ Hiên Hiên lại im lặng chốc lát, không nhịn được nghiêng đầu liếc Hạ Thanh Tâm một cái, ánh mắt lẽo như hai cái hồ băng.

Bội kiếm của hắn tên là Bi Minh, là thần kiếm xếp hạng hàng đầu trong binh khí phổ ở giới tu chân, bị bao nhiêu người hâm mộ đỏ mắt, làm sao có thể dùng để...cắt thịt thỏ?

Nhưng hắn không nói gì, nghĩ tới rất nhanh liền phải đem nàng phong ấn đến nơi cực hàn, rất đại từ đại bi mà chẳng thèm so đo cùng nàng. Nâng ngón tay hoá linh khí thành kiếm, xoát xoát vài cái liền cắt xong thịt thỏ, mùi hương bắt đầu bốc lên, lại rải xuống chút muối là có thể ăn.

Chờ thịt nướng chín hoàn toàn, Tạ Hiên Hiên cắt một cái chân thỏ đưa cho Hạ Thanh Tâm.

Hạ Thanh Tâm nóng đến mức không ngừng đổi tay, nhe răng trợn mắt, chẳng thèm để ý tới hình tượng mà bắt đầu ăn thịt thỏ.

Tuy rằng chỉ có một loại gia vị, nhưng giống như người đói thời điểm thấy phân lừa đều xem thành mỹ mị, nàng căn cực kỳ sảng khoái.

Một người đem bốn chân đều ăn cả, cái bụng khua chiêng gõ trống kia rốt cuộc yên lặng, bàn tay Hạ Thanh Tâm còn nhéo một khối thịt thỏ, rốt cuộc phân ra tinh thần, nhìn về phía Tạ Hiên Nhiên hỏi:

- Sao ngươi không ăn nha?

Dù biết hắn căn bản không ăn cái gì, nhưng vẫn muốn giả bộ một phen, hiện tại nàng chính là nữ phụ pháo hôi, lòng tràn đầy ái mộ Tạ Hiên Nhiên, không tiếc đào hôn cùng hắn bỏ nhà ra đi.

Tạ Hiên Nhiên ngồi ở chỗ kia ôm cánh tay nhắm mắt, nghe vậy không hề phản ứng.

Hạ Thanh Tâm tự hỏi tự đáp:

- A, ngươi hẳn là tích cốc đi, ngươi thật lợi hại, tu vi cao thâm như vậy không ăn cơm đều có thể sống, vậy đã ngươi không ăn thì ta ăn.

Sau đó, toàn bộ con thỏ, không lớn không nhỏ, toàn bộ đều rơi vào trong bụng nàng.

Hạ Thanh Tâm như là con sói xám nuốt bà ngoại, sau khi ăn no liền mí mắt cũng không nhấc lên nổi.

Một trong những điều tuyệt vời nhất của nhân sinh đó chính là ăn xong liền nằm ngủ.

Hạ Thanh Tâm sờ sờ cái bụng tròn vo của chính mình, lại nhìn nhìn Tạ Hiên Hiên vẫn luôn bảo trì một cái tư thế bất động, tạm thời không thèm suy nghĩ những cốt truyện lung tung rối loạn kia, ngủ trước quan trọng hơn.

Ban đêm trong núi kỳ thật cũng không lạnh, dù sao hiện tại mới là giữa tháng 8, bọn họ còn có chút nóng đây.

Hạ Thanh Tâm đi về phía tảng đá mà chính mình ngồi ban nãy, cởϊ áσ ngoài trải lên bên trên, có chút ít còn hơn không.

Nhưng mà sau khi nàng nằm xuống vẫn cảm thấy toàn thân lạnh căm căm, hơn nữa trên người còn có mùi tanh của đất.

Hạ Thanh Tâm lại bò lên, ngáp một cái đi đến bên cạnh Tạ Hiên Nhiên, thọc thọc bờ vai của hắn nói:

- Trên người ta bẩn lắm, thi triển cho ta một cái thuật Thanh Khiết đi!