Chương 12: Ngươi tới, ôm ta đi ngủ!

Thuật Thanh Khiết thật đúng là thứ tốt, không riêng gì có thể thanh trừ dơ bẩn từ trong ra ngoài, mà lại chẳng cần dính nước.

Tu vi của Hạ Thanh Tâm thật sự không được, chờ đến khi tu vi của nàng được rồi, chỉ cần có thể đem linh lực trong cơ thể thông hiểu đạo lí đôi chút, không còn là lúc linh lúc không linh, môn pháp thuật đầu tiên mà nàng muốn học chính là nó.

Thật đúng là thuần thuật để đi cắm trại dã ngoại mà.

Tạ Hiên Nhiên đang ngồi đả tọa, sau khi hắn bị thọc bả vai, liền mở to mắt nhìn về phía Hạ Thanh Tâm. ánh mắt thậm chí có chút ít phẫn nộ.

Biểu cảm kia của hắn cũng phi thường dễ hiểu ý là: Ngươi còn muốn làm gì nữa?

Hạ Thanh Tâm chỉ chỉ chính mình:

- Trên người bẩn, linh lực của ta dùng chả ra sao, giúp đỡ đi...tiểu lang quân!

Ba chữ cuối cùng, Hạ Thanh Tâm là uốn đầu lưỡi nói ra, triền miên khúc chiết, nghe như cuốn vào lỗ tai.

Nghe tởm chết ngươi cái Lão Vương Bát Đản!

Da mặt Tạ Hiên Hiên banh chặt muốn chết, nhanh chóng giơ tay kết ấn, lập tức một cái thuật Thanh Khiết liền chụp tới, lúc trước Hạ Thanh Tâm lăn qua lăn lại trên mặt đất, dính phải bùn đất và lá cây, còn có nàng ăn thịt thỏ dính mỡ, toàn bộ đều bị rửa sạch sành sanh.

Nàng duỗi tay sờ sờ mái tóc cũng trở nên mượt mà của mình, khoang miệng thoải mái thanh tân, cười cảm tạ:

- Ngươi cũng chu đáo lắm nha!

Sau khi nói xong một câu đứng đắn, thì câu tiếp theo chính là:

- Ngươi tới, ôm ta đi ngủ!

Tạ Hiên Nhiên vừa mới quay đầu nhắm mắt lại đột nhiên mở toang, hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn về phía Hạ Thanh Tâm trở nên cực kỳ sâu thẳm cùng sắc bén. Hắn thậm chí muốn quát lớn một câu:

- Lớn mật!

Còn rất dọa người đâu, giống ác lang!

Hạ Thanh Tâm hơi hơi lui về phía sau vài bước, vẻ mặt lại chẳng hề sợ hãi, Lão Vương Bát tuy rằng là cái Diêm Vương sống, nhưng hắn là nam chính, nam chính nhất định phải đứng ở trên đạo đức điểm cao, sẽ không tuỳ ý sát sinh, làm hại người vô tội.

Ngay cả muốn phong ấn nàng, cũng sẽ tìm một phương pháp khiến cho nàng sống sót, tự nhiên mà tử vong, còn có lòng tốt dạy nàng cách vận chuyển linh lực, để nàng có thể sống lâu hơn một chút.

Mà Hạ Thanh Tâm không sợ hắn, cũng không phải là vì tin tưởng nhân phẩm của hắn, mà nàng là lợn chết không sợ nước sôi.

Nàng thậm chí cứ như vậy ở dưới ánh mắt lạnh lùng của hắn, ngáp một cái, lại chỉ chỉ quần áo trên người Tạ Hiên Hiên nói:

- Nếu ngươi không ôm ta thì đem quần áo cho ta đi, không có cái gì để đắp, ngủ cả đêm sẽ sinh bệnh, thân thể của ta rất yếu ớt...

Muốn quần áo mới là mục đích chân chính của nàng.

Tạ Hiên Hiên trước mặt tuy rằng nhìn như săn sóc nàng, giúp nàng đốt lửa lại còn nướng thịt, nhưng trên thực tế là dự định cho nàng ăn no trước khi "lên đường".

Hắn đối với nàng tuyệt đối không có chút lòng trắc ẩn nào, cả một đêm ngay cả nói cũng chưa nói được vài câu, trực tiếp yêu cầu quần áo, hắn không nhất định sẽ cho.

Nhưng mà người đều có một loại tư duy theo quán tính, đó chính là nếu ngươi nói muốn mở cửa sổ, người khác có khả năng sẽ không đồng ý, nhưng ngươi nói muốn đem nóc nhà đυ.c một lỗ, người khác không đồng ý, bấy giờ, ngươi lại nói muốn mở cửa sổ, đối phương liền sẽ đồng ý rất dễ dàng.

Quả nhiên Hạ Thanh Tâm vừa nói xong, Tạ Hiên Nhiên chỉ là hơi hơi do dự chốc lát, liền ngay lập tức cởi đai lưng của mình, đem áo khoác cởi ra, cách không ném cho nàng.