Chương 13: A di đà phật

Hạ Thanh Tâm kịp thời mở hai tay ra ôm lấy đạo bào.

Còn rất nặng, dùng làm chăn tương đối vừa vặn, rốt cuộc là tông môn lớn, chất lượng trang phục của đệ tử tất nhiên tốt hơn của Kim Vũ Tông quá nhiều.

Theo quần áo rơi vào trong lòng, trực diện đánh tới còn có nhiệt độ cơ thể của Tạ Hiên hiên cùng một mùi đàn hương thật nhẹ.

Hương vị đó Hạ Thanh Tâm khá là quen thuộc, bởi vì nàng thường xuyên đi cầu tài ở trong miếu Thần Tài.

Hạ Thanh Tâm tò mò mà cúi đầu ngửi ngửi, Tạ Lan sẽ không trộm tin phật đi? Chính mình ngượng ngùng đi dâng hương, để cho phân thân đi?

Không nghĩ tới cái động tác này của nàng, làm cho Tạ Hiên Hiên đang nhắm mắt, ngồi cách đó không xa, mí mắt đều không nhịn được nhảy lên, toàn thân nổi cả da gà.

Hắn mặc dù nhắm mắt lại cũng biết Hạ Thanh Tâm đang làm gì, mà Hạ Thanh Tâm làm trò trước mặt người khác, ngửi quần áo người ta, quả thật có chút biếи ŧɦái.

Cũng may nàng rất nhanh đã ôm quần áo rời đi, về tới bên cạnh tảng đá, nằm xuống đem quần áo phủ lên người, cuộn tròn liền bắt đầu đi ngủ.

Trong hoàn cảnh màn trời chiếu đất, tảng đá vừa cứng vừa lạnh, không thể duỗi chân, Hạ Thanh Tâm lại chẳng hề cảm thấy khó ngủ, nàng vốn là một người dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh.

Vừa đóng mắt lại, nàng đã nghe được mùi đàn hương nhàn nhạt, trong lòng thành kính đọc một câu phật hiệu.

- A di đà phật, thiện tại, thiện tai, tỉnh dậy liền để cho ta trở về thời hiện đại đi!

Nàng vô cùng nhớ nhung cái thế giới giàu có, hài hoà kia, nhớ nhung cái thế giới khoa học kỹ thuật phát triển toàn diện, trên trời ngoại trừ chim bay chỉ có phi cơ, không có người, hơn nữa kiên quyết chống lại phong kiến mê tín cùng huyền học.

Còn có căn nhà second-hand mà nàng vừa mới đặt cọc, còn chưa ở được mấy ngày kia.

Nhưng mà Phật Tổ hẳn là đang rất bận, cũng không thể thỏa mãn nguyện vọng của tín đồ thánh kính như Hạ Thanh Tâm.

Đêm nay, Hạ Thanh Tâm ngủ cực kỳ ngọt ngào, ngay cả người cũng chưa từng lật, ngay cả giấc mộng về nhà cũng chưa từng mơ.

Buổi sáng, thời điểm ánh mặt trời từ trên tán cây chiếu xuống, gió mát phất ngang mặt, chim hót bướm bay, phong cảnh nơi đây thế nhưng phi thường không tệ.

Sau khi đứng dậy, Hạ Thanh Tâm vặn vẹo cái hông ở bên tảng đá, một bên mông của nàng đã ngủ đến tê rần.

Tầm mắt đảo một vòng xung quanh, chẳng nhìn thấy thân ảnh của Tạ Hiên Hiên, nàng không biết đả toạ, cũng không biết dùng linh lực vận chuyển quanh thân gì gì đó, liền dùng biện pháp mộc mạc hữu dụng nhất, đó là bắt đầu một bên âm thầm đếm nhịp, một bên tập thể dục buổi sáng.

Đi bộ tại chỗ! Một hai ba bốn năm sáu bảy tám...

Duỗi thân vận động, hai hai ba bốn năm sáu bảy tám...

Khoách ngực vận động...

Tổng cộng làm xong mấy cái động tác, đại khái ước chừng năm phút, nhưng xung quanh vẫn chẳng có bóng dáng của Tạ Hiên Hiên.

Hạ Thanh Tâm ngồi ở trên mặt tảng đá, không hề có hoảng loạn, cũng không dự định đi tìm người.

Thông thường mà nói dựa theo kịch bản trong phim điện ảnh, dưới loại tình huống như vậy, nếu nàng đi tìm người nhất định sẽ đi lạc, thậm chí sẽ gặp phải đủ loại nguy hiểm.

Nếu nàng có ý định chạy trốn mà nói, tuyệt đối sẽ bị đối phương bắt lấy, sau đó chọc giận đối phương, nói không chừng còn sẽ khiến cho đối phương cuồng tính quá độ, lâm vào nguy hiểm lớn hơn nữa.