Chương 14: Hít oxy

Hạ Thanh Tâm chưa bao giờ cảm thấy tò mò đối với những chuyện nguy hiểm, nàng ngay cả kêu cũng chưa dự định kêu một tiếng.

Hiện tại, nàng chính là một toà kim sơn biết di động, cái Lão Vương Bát kia khẳng định liền ở ngay phụ cận, tuyệt đối sẽ không thể nào ném nàng đi.

Nàng vẫn chưa quên đêm hôm qua có tiếng sói tru, lỡ may không cẩn thận hấp dẫn bầy sói tới đây thì làm sao bây giờ?

Nàng cứ yên lặng ngồi ở trên tảng đá chờ đợi, nhìn giọt sương treo ở trên lá cây bị ánh mặt trời chiết xạ đẹp như từng viên kim cương.

Tiếng côn trùng kêu vang cùng tiếng chim hót lâu lâu truyền đến, Hạ Thanh Tâm đón ánh mặt trời nhắm mắt lại, cảm nhận từng tia sáng chiếu quanh người mình.

Đêm qua ăn thật sự quá no, đến bây giờ nàng còn chưa thấy đói đâu, Hạ Thanh Tâm ngồi ở trên tảng đá ngây người hồi lau, đem đầu óc của chính mình đặt tới một mảnh trống không.

Nàng hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra, sau đó lại hút vào thật sâu, miệng đầy mùi hương cây cỏ.

Khó được mở to mắt liền bước vào hoàn cảnh nhiều oxy như vậy!

Đời trước nàng sống ở trung tâm thành phố, mở một cửa tiệm trà sữa nhỏ, tuy rằng thuê nhân viên nên nàng không cần tự thân vận động, nhưng vẫn phải đi giám sát.

Hơn nữa xung quanh căn hộ mà nàng mua cũng không có quá nhiều cây xanh, nếu không phải cùng bạn thân đi tới Nông Gia Nhạc chơi, căn bản là ngửi chẳng được không khí thanh tân kiểu này.

Cái nào cũng tốt, khuyết điểm duy nhất chính là tay nàng rất ngứa ngáy, thiếu điện thoại di động.

Sau khi xuyên qua, những khó khăn khác đều có thể khắc phục, nhưng không có điện thoại di động khiến cho Hạ Thanh Tâm cứ thấy thiếu thiếu thế nào ấy.

Hazz, một người đến từ xã hội hiện đại, nếu thiếu điện thoại di động, liền phảng phất khuyết thiếu linh hồn.

Nhưng hiện tại liền xem như có điện thoại di động cũng chả lên được mạng, Hạ Thanh Tâm nghĩ nghĩ lại lần nữa quay trở về phía trên tảng đá.

Vẫn là hút oxy đi!

Thời điểm Hạ Thanh Tâm điên cuồng hút oxy ở chỗ cũ, Tạ Hiên Nhiên quả nhiên giống như dự đoán của nàng, liền đứng trên ngọn cây ở cách đó không xa nhìn chằm chằm nàng.

Kiếm Bi Minh ra khỏi vỏ, trường kiếm nhuốm máu, hắn vừa mới xử lý một đám Ma tộc đuổi theo mưu toan cướp đoạt Địa Nguyên Kim Tủy Thú.

Tia nắng ban mai chiếu vào trên người hắn, thanh niên đứng ngược nắng, tay cầm bội kiếm, ôm cánh tay từ trên cao nhìn xuống người phía dưới, vẻ mặt túc mục lăng liệt, sát khí quanh người chưa tiêu tan.

Hắn nhìn kỹ cô gái cách đó không xa, trong mắt chậm rãi lộ ra một tia khó hiểu.

Một người bị Địa Nguyên Kim Tủy thú ký sinh, vì cái gì có khả năng an tĩnh đến vậy?

Nàng hiện tại hẳn là táo bạo điên cuồng, hẳn là đã bị Địa Nguyên Kim Tủy Thú thiêu đốt linh hồn, dục niệm bị phóng đại vô hạn, điên cuồng mà muốn thực hiện ý nghĩ trong lòng mới đúng.

Địa Nguyên Kim Tủy thú xuất thế hơn ngàn năm, so với tuổi tác của hắn còn lớn hơn, nhưng chưa từng có một đời ký chủ nào, sau khi chiếm được dị bảo, còn có thể biểu hiện an nhàn kiểu đó.

Mũi chân của hắn nhẹ nhàng điểm ở trên ngọn cây, lại nhẹ với một con chim tước dừng ở đó, ngay cả nhánh cây cũng chưa từng đong đưa.

Hắn lẳng lặng quan sát Hạ Thanh Tâm một hồi lâu, bấy giờ mới thu hồi suy nghĩ, tung người rơi xuống, dừng lại ở trước mặt nàng.