Chương 2

Trên đường đi cô không ngừng bắt chuyện với Nguyên Thời Túc, từ nạp thành viên mới hỏi cho tới ánh trăng hôm nay lại lần nữa nói quay lại nạp thành viên mới, đối phương lại rất là lạnh nhạt đáp lời.

Khi sắp đến nơi chàng trai lạnh lùng nghiêm túc ấy dường như là không nhịn được nữa, hắn xoay người nhìn cô, ánh mắt dưới gọng kính màu kim trầm trầm, giọng nói không mang bao nhiêu cảm tình: "Cô còn muốn làm gì ?"

"Tôi. . ."

"Qua một thời gian ngắn việc kết nạp thành viên mới sẽ chính thức bắt đầu", hắn không nhanh không chậm ngắt lời cô, tự nhiên giống như hai xen giữa một và ba vậy: "Tôi khuyên cô mau dừng lại."

Nói xong hắn cũng không để ý phản ứng của Tạ Tri Dao, xoay người chân dài một thước, liền bước vào trong lầu, vạt áo cũng theo bước chân chủ nhân vạch thành một độ cong lạnh nhạt, bóng lưng càng lúc càng xa.

Tạ Tri Dao :? ? ? Vậy tôi phải cám ơn cậu nhắc nhở chắc?

Cô tức dậm chân, có hiểu phép lịch sự không vậy! Đây gọi là việc gì cơ chứ, nếu không phải vì cái mạng nhỏ này của bảnh thân, ai muốn gần cái tảng băng lớn này!

Nhưng mà cô lại nghĩ tới chuyện nữ chính đã làm, thở ra một hơi dài.

Hiện tại cô đã xuyên không vào thế giới này được hơn hai tháng, nhưng cô vẫn có chút không thích ứng được tình huống cái gì cũng khó khăn như vậy.

Tạ Tri Dao ở hiện đại là một thành phần trí thức không phải lo cái ăn cái mặc, một ngày đi làm như thường lệ, trên tàu điện ngầm bởi vì quá nhàm chán nên mở một cuốn tiểu thuyết với tiêu đề là《 Cô ấy là đoàn sủng ở vườn trường 》

Tên sách sáo rỗng như vậy vốn không đủ để hấp dẫn cô, nhưng ai bảo cô tối hôm qua đọc một quyển bá tổng ngược luyến chứ, nước mắt cũng thấm ướt cả gối, cho tới bây giờ thấy hai chữ "Đoàn sủng" liền không kịp chờ đợi nhấp vào muốn giải tỏa bớt nỗi buồn tối qua.

Nhân vật chính Hạ Ninh là một nữ chính dễ thương quật cường, ừm, rất phù hợp với thiết lập tính cách của đoàn sủng.

Hạ Ninh ở hội học sinh rất nghiêm túc, công việc cũng tỉ mỉ, giành được sự yêu thích của mọi người. Ừm, không tồi.

Nữ phụ độc ác Tạ Tri Dao vì để cản trở Hạ Ninh và An Phỉ ở bên nhau, cố ý thiết kế để cho cô ấy thấy hình ảnh cảnh mình hôn An Phỉ.

Ừm ừm, ửm?

Tạ Tri Dao:? ? ? Không phải chứ? Mình sao lại ở trong tiểu thuyết rồi ?

Cô tự cho là tên của mình cũng không đến nỗi tệ, không thể ngờ lại thành tên nữ phụ độc ác trong truyện tiểu thuyết.

Thật là xui xẻo mà, cô thở dài.

Khi vừa đến trạm, Tạ Tri Dao cài nút điện thoại di động theo dòng người đi ra ngoài, đột nhiên cảm giác hôn mê ập tới, giống như vô tình đem đầu cuốn vào trong máy giặt quần áo, trong nháy mắt cô ngã nhào xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Một khắc trước khi té xỉu, thứ cô nghĩ trong đầu lại là:

Không phải chứ, không phải chứ, chắc sẽ không bị giẫm trúng đâu nhỉ!