Chương 3

Tỉnh lại lần nữa, cô phát hiện mình xuyên vào thế giới tiểu thuyết, không sai, chính là cái bộ đoàn sủng đó. Trong đầu còn có thêm âm thanh trách trách hô hô, nói cái gì mà phải đạt được trị số thu hút mới có thể về nhà.

Tạ Tri Dao rất bất lực, nếu nhân vật của cô là một bạch phú mỹ thì cũng được đấy, nhưng. . .

Cô nhìn quanh mấy vòng, cuối cùng chấp nhận một sự thật là nhà bọn họ nghèo đến mức sợ ngay cả một bữa lẩu cũng không ăn được.

Nhân vật của cô chỉ có một bà nội bên cạnh, học phí cũng suýt nữa góp không đủ.

Một chút tương xứng với nữ phụ cũng không có, trong bạch phú mỹ chỉ còn lại "mỹ" thôi, dẫu sao cũng là mặt mình .

Khi cô nhìn thấy gương mặt trong gương của cô gái, gương mặt sáng trong tựa bạch ngọc, đôi mắt tròn to lấp lánh, ngọt ngào tựa nước lê, như nước mùa xuân khi mang khí chất dịu dàng, mà trực tiếp sợ hết hồn.

Vậy mà nhân vật này và cô lúc còn trẻ dáng dấp giống nhau như đúc.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, cô tự luyến sờ mặt mình.

Vì vậy để lấy trị số thu hút, chắc hẳn là cũng rất đơn giản đi. Tạ Tri Dao hồi tưởng lại những năm tháng rực rỡ mà mình làm hoa khôi trường học, cũng tự tin lên nhiều.

Nhưng thực tế thường thường chính là dùng để vả mặt mà.

Trị số thu hút chia làm trị số hảo cảm, trị số chán ghét, cùng với trị số vô cảm tình sắc thái.

Trong đó năng lượng của trị số hảo cảm nếu so với hai cái sau thì nhiều hơn, năng lượng của trị số chán ghét là ít nhất, chất lượng đối tượng càng cao thì đối tượng cung cấp năng lượng cũng nhiều hơn.

Điều khiến cô không ngờ tới là, nhân vật của cô làm ác quá nhiều, trị số chán ghét cũng chiếm đóng hết bảng hệ thống điều tra rồi!

Mặc dù đây cũng là một con đường, nhưng cao ngạo như Tạ Tri Dao, sao có thể muốn làm nữ phụ độc ác, luôn bị người chán ghét chứ.

Với cả, nếu cô có thể đem trị số chán ghét đảo ngược lại thành trị số hảo cảm thì chẳng phải là tốt hơn sao? Có lẽ có thể trực tiếp về nhà cũng chưa biết chừng.

Vì vậy nàng nhanh chóng tìm kế để tăng độ hảo cảm, nhưng mà nghiệp mà nữ phụ tạo thật là tội lỗi chồng chất, điều này cũng khiến tiến độ của cô vô cùng chậm rãi.

Ngươi nói nhân vật của ta nghèo cũng được đi, sao lại còn không làm người chứ ?

Tạ Tri Dao tức giận gặm miếng bánh trong tay, lúc này chính là buổi sáng, trong phòng ăn không còn nhiều người, cô một bên gặm bánh vừa nghĩ tới một chút dự tính.

Giang Thành Nhất Trung bọn họ là trường cấp ba tốt nhất Giang Thành, không giống với trên thực tế dựa vào thành tích mới có thể vào học, nơi này một nửa người dựa vào thành tích, một nửa còn lại là dựa vào gia thế.

Mặc dù người có tiền lại có thành tích tốt rất nhiều, nhưng tỷ lệ cũng không coi là quá cao, tầng lớp giống như nam chủ thì có thể do quản gia tới đón về nhà, nhưng đối với vậy học sinh bình thường mà nói thì là gửi túc chế.

Nhân vật của cô sĩ diện, không muốn ở cùng người khác, mỗi ngày đều muốn tự mình đi về nhà.

Nhưng cô bây giờ tới rồi, cảm thấy ở trong trường học thuận lợi hơn, vì vậy liền nói với bà nội một tiếng, ở trường học.

Thật sự nhé, thức ăn của trường học quả thật rất rẻ.

Tạ Tri Dao lại cắn miệng bánh nữa, có chút đau răng.

Kẹt, cô nắm chặt quả đấm, vẫn phải là kiếm tiền a!