Chương 4

"Ting Ting Ting, nhân vật chất lượng tốt cấp A xuất hiện rồi!"

Đang lúc cô trầm tư, âm thanh nhắc nhở đột nhiên vang lên, Tạ Tri Dao thiếu chút nữa lại bị dọa sợ hết hồn, hệ thống nếu gặp phải nhân vật cấp B hoặc cấp B trở lên sẽ tự động thông báo.

Cô giương mắt, liền thấy người quen thuộc đang ngồi trước mặt cô.

"Học tỷ, làm phiền rồi." Thiếu niên lên tiếng chào hỏi với cô, buông đĩa thức ăn trong tay xuống đĩa thức ăn, một gương mặt như thủy mặc ban tặng đang ở trước mặt.

Tạ Tri Dao nhận ra cậu ấy: "Ôn Lệnh Cảnh?" Cô có chút ngạc nhiên mừng rỡ, trên mặt lộ ra một nụ cười, càng hiện lên vẻ động lòng người: "Cậu cũng ở đây tá túc tại trường sao?"

Ngạc nhiên mừng rỡ đương nhiên là giả bộ, ngày hôm qua khi tuyên truyền cô đã nhìn thấy cậu ấy rồi.

Đùa chứ, mặc dù ánh mắt cô quả thật không tốt, nhưng âm thanh của hệ thống kia bala bala lớn như vậy có thể bị xem nhẹ sao?

Cái thùng nhỏ trong não lại bắt đầu chi chi cha cha cãi lại, cô cũng chẳng thèm để ý tới, chỉ làm bộ như nghiêm túc lắng nghe lời nói của người thiếu niên trước mắt.

"Tối ngày hôm qua em có thấy học tỷ." Cậu ấy mím môi, như là có chút ngượng ngùng: "Nhìn thấy chị, em rất vui ."

Tạ Tri Dao liếc nhìn đôi tai phiếm hồng của cậu ấy, nội tâm vô cùng phức tạp.

Ngày hôm đó khi gặp Ôn Lệnh Cảnh, Tạ Tri Dao đang làm thêm trong cửa hàng tiện lợi.

Ngày đó đột nhiên mưa như thác đổ, cuồng phong nổi lên, thiếu niên lúc chạy vào cả người sớm đã ướt đẫm.

Cậu ấy ở trong tiệm lưỡng lự nửa ngày sau cùng lấy một thùng mì gói đến quầy, móc ra hai cá đồng xu ít ỏi, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, lắp ba lắp bắp hỏi: "Em có thể. . . Em có thể mượn chút tiền không?"

Có lẽ là lời đã nói ra, cậu ấy liền tìm lại được chút tiết tấu, niết đầu ngón tay, lại bổ sung: "Sau này em nhất định sẽ trả lại."

Tạ Tri Dao rất muốn nói không, thân là lão quỷ nghèo như cô, mỗi một bữa sáng cũng chỉ là một cái bánh bao.

Muốn cho cậu mượn tiền quả thật có chút đau lòng.

Nhưng cô cuối cùng vẫn cho, bởi vì hệ thống đang thét chói tai bắt ép. Đồ chó má, phiền thật đấy.

Nhưng rất hiển nhiên, hệ thống là đúng, khi Ôn Lệnh Cảnh tiếp nhận sự giúp đỡ của cô, ánh mắt của cậu ấy cũng trở lên ôn nhu rất nhiều, như là thú nhỏ hướng người tới hơi lộ ra một chút cái bụng non mềm, tiếp sau đó là tiếng nhắc nhở trị số hảo cảm tăng cứ vang không ngừng .

Tạ Tri Dao hài lòng đón nhận trị số hảo cảm của cậu ấy, sau đó bày ra bộ dạng còn ôn nhu hơn.

Có lẽ là chàng thiếu niên mới vừa trải qua đả kích lớn, lòng phòng bị của cậu càng dễ công phá. Trái tim giả dối của đại tỷ Tạ Tri Dao cần xuống tay rồi đây, vì vậy liền cùng cậu ấy ngồi nói chuyện ở quầy thanh toán rất lâu.