Chương 8: Đến tìm người sao?

Diệp An Đồng vào phủ đã hơn nửa tháng, việc nhập học Quốc Tử Giám vẫn chưa hoàn thành, cho nên Diệp Trì cũng được nghỉ ngơi trong khoảng thời gian này.

Đại cảnh Kinh Đô xây dựng trên mảnh đất Trung Nguyên, lúc này ở trong tháng tư, đang độ hoa nở, cây cỏ phát triển, là lúc gió xuân thổi nhẹ hợp lòng người nhất.

Đoạn Nguyên Bạch như đạp gió xuân đi vào cổng lớn Tể Chấp phủ.

Hắn ngựa quen đường cũ đi vào đình viện độc lập của Diệp Trì, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thiếu niên mặc trường y lam nhạt như bạch ngọc đang tựa vào vành bảo hộ, ngón tay nhẹ gương lên nhàm chán cho cá ăn.

"A Trì, ngày xuân hợp lòng người, không ngờ ngươi lại hưng trí như vậy a."

Đến rồi.

Đuôi lông mày Diệp Trì khẽ nhúc nhích, thu bàn tay cho cá ăn lại, ngồi im không nhúc nhích.

Đoạn Nguyên Bạch này thật xứng danh đệ nhất công tử Kinh Đô, không những tuổi trẻ đã nhậm chức ti nghiệp Quốc Tử Giám mà dáng người lẫn diện mạo đều hơn người, cho dù là một hoa hoa công tử không học vấn không nghề nghiệp cũng có một đống tiểu cô nương chạy theo sau.

Thanh niên vóc người thon dài, y phục trên người có thuê kim văn, ngọc thụ lâm phong, khóe môi ngậm ý cười, đúng là phong nguyệt vô song.

Đoạn Nguyên Bạch tuy là thiếu niên tài tuấn nổi danh Kinh Đô nhưng ở trong sách, hắn cũng chỉ là lốp xe dự phòng của Diệp An Đồng.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, những người khác đều văn võ song toàn mà Đoạn Nguyên Bạch chỉ có tài văn chương, từ nhỏ được đích thân phụ thân là Đoạn Hàn Lâm dạy dỗ, chưa bao giờ múa đao lộng thương, thân hình cao lớn như vậy lại chỉ biết vài ba võ mèo cào.

Diệp Trì nghĩ vậy không khỏi lắc đầu cười khẽ, một đám thiên chi kiêu tử lại tranh giành một tên thứ tử phế vậy, không hiểu là vì sao.

Thế giới này và cốt truyện đó đều là thật.

Đoạn Nguyên Bạch còn chưa đến gần đã nhìn thấy thiếu niên kia cười lên, không phải là nhe răng trợn mặt phá rối như thường mà là một nụ cười yếu ớt thanh nhã, mặc dù nhạt nhưng phong tình trên mặt đều nở rộ trong chớp mắt, xinh đẹp đến không giống tiểu hỗn đản kiêu căng thường ngày.

Là người nhìn Diệp Trì lớn lên từng ngày, hắn đương nhiên cũng phát hiện sự biến hóa của y, hình như là bắt đầu từ năm trước, tiểu bá vương này có thể tĩnh tâm đọc sách, tính cách cũng không còn ầm ĩ ương ngạnh như trong quá khứ, lúc đó hắn chỉ cảm khái hài tử đã trưởng thành.

Hôm nay nhìn lại, không phải là trưởng thành, khuôn mặt ban đầu non nớt đã dày dặn hơn, thân mình cũng cao hơn không ít nhưng vẫn yếu ớt như vậy làm người nhìn thấy lại dung túng, thương tiếc cho y.

Trên vai truyền đến cảm giác ấm áp, bàn tay Đoạn Nguyên Bạch phủ lên vai cậu, ôm cả người Diệp Trì vào l*иg ngực mang mùi mực và hương cây tùng, từng chút một thấm vào người y.

Đây là một động tác thân thích lại tự nhiên.

Diệp Trì chỉ giương mắt nhìn hắn, nụ cười trên khóe môi không thu liễm: "Hôm nay Quốc Tử Giám không cần ngươi lên lớp sao?"

Đoạn Nguyên Bạch cười đáp lại, vẫn khoát tay lên vai cậu, ngồi xuống bên cạnh, năm ngón tay hư hư thực thực mà đặt trên bả vai đơn bạc của thiếu niên, ngón cái theo thói quen mà vuốt ve.

"Nghe nói mấy ngày trước ngươi trách cứ thứ đệ trước mặt mọi người?"

Đoạn Nguyên Bạch như lơ đãng hỏi.

Diệp Trì vừa nghe lời này chỉ biết đối phương tám phần là đến khuyên răn. Đoạn Nguyên Bạch trong nguyên thư cũng là người chính nhân quân tử, thường xuyên lấy tư thế huynh trưởng dạy Diệp An Đồng cách đối nhân xử thế, cũng là người mà Diệp An Đồng tín nhiệm nhất cho tới nay.

Y đẩy vai tránh khỏi tay Đoạn Nguyên Bạch, đứng dậy ngồi vào tiểu án bên ao.

"Đoạn ti nghiệp, nếu hôm nay ngươi đặc biệt đến đây vì Diệp An Đồng, vậy ngươi đã đi lầm nơi rồi, hắn không ở Tây Viện này của ta."