Chương 13: Chẳng lẽ là không được

“Mụ vợ thúi! Cái gì cũng đều không hiểu mà lại ở đây nói bừa cái gì? Còn không nhanh trở về nấu cơm!”

Trương Quang Bình rống lên, đuổi Lý Mai đi, đi đến trước mặt Giang Lăng Việt lấy lòng cười nói: “Thì ra là ông chủ cửa hàng Việt Lăng, thật là thất lễ, ông chủ Giang đã ăn cơm chưa? Có muốn lên nhà tôi ngồi hay không?”

Hàng xóm đều cười lớn, sôi nổi cười nhạo Trương Quang Bình gió chiều nào theo chiều ấy.

Trương Quang Bình ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục cười mời Giang Lăng Việt lên nhà ngồi.

Giang Lăng Việt quét mắt nhìn Trương Quang Bình thay đổi sắc mặt nhanh chóng, nhàn nhạt nói: “Không cần, nhà chú Trương có cọp mẹ, tôi không muốn tham gia vào chuyện ồn ào này.”

Mọi người lại cười lớn, vợ mình mắng người ta tàn nhẫn như thế còn muốn mời người ta trở về làm khách, sao Trương Quang Bình lại có mặt mũi nói ra chứ?

Trương Quang Bình thấy Giang Lăng Việt ghi hận chuyện vừa rồi, hậm hực xoay người lên lầu.

Mọi người thấy không còn náo nhiệt để xem nữa, lúc này ai về nhà nấy.

Giang Lăng Việt xoay người nhìn về phía hai người Tô Kiến Quân và Lưu Lị, ôn hòa nói: “Chú Kiến Quân, dì Lưu, trong nhà đã nấu cơm rồi chưa?”

Tô Kiến Quân và Lưu Lị như ở trong mộng mới tỉnh, gật đầu như đảo tỏi: “Ừ ừ, nấu rồi nấu rồi, tiểu Việt lên nhà ăn cơm nhé?”

“Được.” Giang Lăng Việt bình tĩnh nói, quét mắt nhìn Tinh Ngọc ở bên cạnh.

Tô Kiến Quân và Lưu Lị vội vàng đi trước dẫn đường, bắt đầu lên lầu.

Tinh Ngọc ở phía sau nhỏ giọng nói với anh: “Giang Lăng Việt, hôm nay cảm ơn, tôi thiếu anh một ân tình.”

Giang Lăng Việt không nói chuyện, nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, khẽ hừ một tiếng.

Anh nhất định là quá rảnh rỗi mới có thể ở lại ăn cơm chiều!

Nhà của Tinh Ngọc ở tại lầu 3, trong nhà hai phòng một sảnh một nhà vệ sinh, vừa vặn một nhà ba người ở.

Con rể tương lai tới nhà ăn cơm, Tô Kiến Quân và Lưu lị cười đến không khép được miệng, lấy thịt khô cất giữ trong nhà ra, lại làm thêm ba món ăn.

Trên bàn cơm cha vợ và con rể hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện, vô cùng vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Giang Lăng Việt về nhà, Tô Kiến Quân khăng khăng muốn anh đi xe đạp của ông trở về, Giang Lăng Việt từ chối không được, đành phải đồng ý.

Ban đêm, sao trời thưa thớt, đèn đường trong tiểu khu không sáng lắm, từng nhà đều sáng đèn, tiếng vui đùa của trẻ con, tiếng nói chuyện của người lớn, âm vang khắp nơi.

Anh đẩy xe đi ở phía trước, Tinh Ngọc đi ở bên cạnh anh.

Cô bị hai ông bà ép ra ngoài, một hai bắt cô phải đưa anh đến cửa tiểu khu.

Lúc này, bóng dáng của hai người phản chiếu xuống mặt đất, tạo nên một sự hài hòa và yên tĩnh khó tả.

Hai người ai cũng không nói lời nào, không khí có chút xấu hổ, đang lúc Tinh Ngọc muốn nói cái gì đó, đột nhiên bên cạnh vụt ra một bóng người.

Giang Lăng Việt vô thức kéo Tinh Ngọc sang một bên, Tinh Ngọc hoảng sợ, tập trung nhìn vào người đàn ông xa lạ trước mắt này,..... cô không quen!!!!!

“Anh là ai?” Giang Lăng Việt nhíu mày nói.

Hơn nửa đêm lại bất ngờ nhảy ra như vậy là muốn làm cái gì?!

Người đàn ông xa lạ không trả lời anh, nhìn về phía Tinh Ngọc, ngượng ngùng xoắn xít nói: “Tinh Ngọc, chuyện hôm nay mẹ tôi không phải cố ý, rất xin lỗi, cô đừng trách bà ấy.”

Tinh Ngọc sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại kêu lên: “Trương Vượng?”

Trương Vượng không trả lời, rất mất mát mà nhìn về phía cô nói: “Tinh Ngọc, tháng sau cô thật sự muốn kết hôn với người này sao?”

Giang Lăng Việt có chút không vui, người đàn ông trước mặt dùng ánh mắt thâm tình nhìn người phụ nữ của anh là có ý gì?!,

Nhận thấy được ánh mắt không hài lòng của người nào đó, Tinh Ngọc nhìn về phía Trương Vượng ha ha cười nói: “Đúng vậy, đến lúc đó nếu anh tới tham gia hôn lễ của chúng tôi, đừng quên mang theo quà chúc mừng nhé.”

Lòng ngực Trương Vượng như tắc nghẽn, hô to một tiếng khó chịu rồi chạy đi.

Giang Lăng Việt: “……” Em có thể giải thích cho tôi được không?!

Tinh Ngọc: “……” Có chút xấu hổ.

“Ha ha, người này chỉ nói vài câu đã chạy mất rồi, ha ha……” Tinh Ngọc làm bộ không biết gì cả.

Làm một bông hoa trong tiểu khu này thật là không dễ, không chú ý một chút liền có thể mắc nợ tình.

Anh khẽ hừ một tiếng, không cho phép từ chối nói: “Về đi.”

“Tôi đưa anh đến cửa tiểu khu.” Tinh Ngọc khách sáo nói.

Giang Lăng Việt xuy một tiếng, nói: “Sau đó lại để tôi cõng em trở về?”

Tinh Mgọc: “……!” Người này, sao lại nói năng chua ngoa như thế ?!

“Ồ, đây là thuốc trị vết bầm tím, ngày mai anh thoa lên cánh tay một chút.” Tinh Ngọc đem một bình thuốc nhỏ đưa cho anh.

Giang Lăng Việt ngẩn ra, anh quên mất trên tay bị cô đánh một gậy.

“Cảm ơn.” anh không hề độc miệng, duỗi tay nhận lấy cái chai.

“Tôi trở về đây, tạm biệt.” Tinh Ngọc phất phất tay, xoay người rời đi.

Giang Lăng Việt nhìn cô đi vào hành lang, đợi một lát rồi mới đạp xe rời đi.

Tinh Ngọc vừa mới mở cửa nhà ra, hai cái đầu lập tức thò qua nhìn cô chằm chằm.

Tinh Ngọc: “……” Bị dọa nhảy dựng.

“Ngọc nhi, tiểu Việt về rồi sao?” Lưu Lị hỏi trước.

“A, về rồi.” Không phải cô vừa mới đưa anh về sao.

“Không phải, sao con lại trở về nhanh như thế? Tiểu Việt bảo con trở về sao?”

Cô mới đi ra ngoài bao lâu a sao lại trở về nhanh như vậy, Tô Kiến Quân nói một cách mờ ám "không có nắm tay gì cả?"……

“…… Ba mẹ, con đưa người xong không trở về chẳng lẽ ở lại ngắm sao ngắm trăng sao?” Tinh Ngọc trả lời một cách tự nhiên, lập tức trở về phòng của mình.

Trong phòng khách, hai người hai mặt nhìn nhau, Lưu Lị nói: “Kiến quân, trong lòng em có chút không an tâm.”

Trước kia không biết Giang Lăng Việt có công việc, bà cảm thấy anh và Ngọc nhi của bà có ngoại hình rất xứng đôi.

Sau khi biết anh là ông chủ của cửa hàng Việt Lăng, bà liền lo lắng con gái gả qua sẽ thấp hơn người ta một cái đầu.

Tô Kiến Quân gật gật đầu, nói: “Lòng anh cũng không yên ổn.”

“Em nói xem, Ngọc nhi của chúng ta lớn lên xinh đẹp giống như tiên nữ, tại sao tiểu Việt lại có bộ dáng bình tĩnh như vậy?”

Lưu Lị nhất thời không phản ứng kịp, chỉ nghe Tô Kiến Quân vỗ đùi, cả kinh nói: “Tiểu Việt không phải là không được đi?!”

Ông đột nhiên vỗ một cái làm Lưu Lị giật mình, sau đó trên cánh tay liền bị đánh một cái.

Lưu Lị giận dữ nói: “Anh đang nói bậy cái gì vậy?!” để lại cho ông ánh mắt xem thường, tự mình đi vào phòng.

Tô Kiến Quân sờ sờ đầu, vẫn thầm nói: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Bên kia, Giang Lăng Việt đạp xe về tới nhà đã là 9 giờ rưỡi.

Trong phòng khách đang chiếu một bộ phim truyền hình, Giang Chí Cương, Sở Tố Phân và Giang Lăng Đào ngồi trên ghế sô pha vừa nói vừa cười.

Giang Lăng Phi lẻ loi ngồi ở một bên nhìn chằm chằm vào màn hình TV, khuôn mặt nhỏ ngốc ngốc, không biết là suy nghĩ cái gì.

Giang Lăng Việt cất xe xong, nhấc chân đi vào phòng khách, tiểu Lăng Phi lập tức nhìn thấy, hưng phấn mà hô: “Anh!”

“Ừ.” Giang Lăng Việt đáp lại, nhấc chân đi lên lầu.

Giang Chí Cương trầm giọng quát: “Chờ đã!”

Một tiếng rống này của ông làm tiểu Lăng Phi co rụt bả vai, hoảng sợ.

Giang Lăng Việt nhíu mày dừng bước, xoay người nhìn về phía Giang Chí Cương.

Giang Chí Cương vỗ bàn một cái, cả giận nói: “Lại về nhà muộn như thế, trở về cũng không biết chào hỏi một tiếng, trong mắt con có còn cái nhà này không, có còn người ba này không?!”

Giang Lăng Việt hơi hơi cúi đầu, che giấu trào phúng trong đáy mắt, lạnh nhạt nói: “Ba.”

Giang Chí Cương thấy bộ dáng cà lơ phất phơ của anh, hận sắt không thành thép nói: “Cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng với những người không đàng hoàng! Đã là người sắp kết hôn, con không thể có chút tiến bộ nào hay sao?!”