Chương 14: Có điểm nào tốt hơn Giang Lăng Việt

Giang Lăng Việt không hé răng, anh đã quen bị mắng, cũng lười giải thích.

Dù sao anh nói cái gì, Giang Chí Cương cũng đều cảm thấy chỉ là cái cớ.

Sở Tố Phân ha hả cười một tiếng, nhìn về phía hai cha con nói: “Chỉ chớp mắt Việt nhi đều đã trưởng thành, cũng sắp kết hôn rồi.”

Giang Chí Cương hừ lạnh một tiếng: “Cũng đã hai mươi mấy tuổi đầu, cũng không biết thu lại tính tình, suốt ngày chạy ra bên ngoài, con không thể tìm một công việc đàng hoàng được sao?!”

Giang Lăng Việt lười nghe, tới tới lui lui cũng đều là mấy câu kia, lỗ tai anh cũng đã sớm mọc kén rồi.

Anh liếc nhìn Giang Lăng Phi đang ngốc lăng đứng ở bên cạnh, nhấc chân đi lên lầu.

Thấy con trai không hề coi trọng lời nói của mình, Giang Chí Cương tức giận chỉ vào lưng Giang Lăng Việt mắng anh "hỗn trướng."

Khóe miệng Sở Tố Phân cong lên, thờ ơ liếc nhìn Giang Lăng việt, đặt tay lên mu bàn tay Giang Chí Cương vỗ vỗ, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, Chí Cương, cậu ấy cũng chỉ là một đứa trẻ, anh thúc giục cậu ấy thì có lợi ích gì chứ? Chờ cậu ấy kết hôn tự nhiên sẽ sửa lại tính tình, hiện tại có giục cũng chẳng giúp được gì?”

Giang Lăng Dào vội vàng xen mồm nói: “Con mới tám tuổi, đã không còn là một đứa trẻ nữa, anh cả đã 24 tuổi rồi còn là một đứa trẻ sao?”

Giang Chí Cương rất tức giận, ngay cả tiểu Đào là một đứa trẻ còn hiểu chuyện, Giang Lăng việt đã là một người trưởng thành còn cả ngày chơi bời lêu lổng!

Thật là thất vọng!

Giang Lăng Phi sợ hãi mà nhìn mấy người kia, cậu bé không hiểu, rõ ràng anh trai đang kiếm tiền, vì sao mỗi ngày ba còn mắng anh?

Nhìn bộ dáng ba đang tức giận với anh trai, cậu bé không biết nên làm gì mới có thể làm ba nguôi giận.

Nhưng mà rất nhanh, Giang Chí Cương đã được hai mẹ con Sở Tố Phân làm cho vui vẻ.

Giang Lăng Phi mất mát nói với Giang Chí Cương một tiếng rồi yên lặng đi lên lầu ba.

Trên lầu, tiểu Lăng Phi trực tiếp đi đến phòng của anh trai.

Giang Lăng Việt đang cầm một cuốn sổ ghi chép gì đó, tiểu Lăng Phi lộc cộc chạy đến trước mặt anh, nhìn anh viết một đống các con số, cậu bé biết anh trai là đang ghi sổ sách.

Im lặng nhìn trong chốc lát, tiểu Lăng Phi nói: “Anh, anh đã ăn cơm chiều chưa?”

“Đã ăn rồi.” Giang Lăng Việt đáp.

“Ồ.” Tiểu Lăng Phi rầu rĩ ra tiếng.

Hai người lại im lặng ngồi hơn mười lăm phút, sau đó Giang Lăng Việt nhìn cậu bé nói: “Không còn sớm nữa, trở về ngủ đi.”

“Anh, em muốn ngủ chung với anh.” Tiểu Lăng Phi chớp đôi mắt nói.

Giang Lăng Việt suy tư một lát, rồi sau đó nói: “Chỉ đêm nay thôi.”

“Dạ!” Tiểu Lăng Phi vui vẻ gật đầu thật mạnh, rồi nhảy lên giường trước.

Giang Lăng Việt, tiếp tục bận rộn việc của mình.

Hôm sau, tiểu khu Hạnh Phúc.

10 giờ sáng, Tinh Ngọc đang dọn dẹp các bài thi trước đó định sẽ làm lại lần nữa, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa. Tiếng đập cửa càng ngày càng nhanh, cho thấy người gõ cửa không kiên nhẫn.

Tinh Ngọc vừa dọn dẹp bài thi vừa hướng về phía cửa hô lớn: “Là ai vậy?”

Không có tiếng đáp lại, tiếng đập cửa vẫn cứ tiếp tục.

Cô đành phải đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.

Nhưng vừa mới mở cửa, Sở Tử Hàng liền nổi giận đùng đùng chỉ vào mũi cô mắng: “Tô Tinh Ngọc, cô là một độc phụ! Cô cho rằng nói chuyện của tôi và Mẫn Mẫn cho ba mẹ tôi biết thì tôi sẽ chia tay với cô ấy sao? Tôi nói cho cô biết, không có khả năng! Sở Tử Hàng tôi coi trọng ai cũng sẽ không coi trọng cô! Cô đừng có mơ tưởng nữa!”

Hà Mẫn đứng ở một bên, vẻ mặt thâm tình mà nhìn về phía anh ta, nghe những lời anh ta nói, ánh mắt càng thêm kiên định.

Chỉ cần Tử Hàng không thay lòng, cô ta nhất định sẽ không rời không bỏ anh!

Tinh Ngọc: “……”

Sau khi sửng sốt vài giây, cô cau mày nhìn về phía Sở Tử Hàng đang tức giận: “Mời anh lần sau nói chuyện lùi về sau một chút, bằng không nước miếng đều sắp phun lên người tôi, tôi ngại dơ.”

“Cô!” Sở Tử Hàng tức giận đến sắc mặt âm trầm.

Hà Mẫn nhẹ nhàng nắm tay anh ta, thâm tình mà nhìn Sở Tử Hàng, cô ta quay đầu nhìn về phía Tinh Ngọc, kiên định nói: “Tinh Ngọc, tôi và Tử Hàng là thật lòng yêu nhau, cô không chia rẽ được chúng tôi. Đừng uổng phí sức lực, anh ấy chỉ yêu mình tôi, cô thu tay lại đi.

Giang Lăng Việt tuy rằng không có công việc đàng hoàng, nhưng ba anh ta là xưởng trưởng. Cô không phải là thích tiền sao? Thành thật gả đến Giang gia không tốt sao? Vì sao phải nhất quyết lãng phí thời gian trên người Tử Hàng chứ?”

Hà Mẫn tự cho rằng bản thân đã rất tốt bụng khi nói như vậy với Tinh Ngọc, để thể hiện sự rộng lượng của mình, sau đó lại nhìn vào mắt Sở Tử Hàng, hy vọng thấy được sự khen ngợi của anh ta đối với sự rộng lượng của mình.

Và như mong đợi, Sở Tử Hàng không làm cho cô ta thất vọng, anh ta cười một cách đầy ẩn ý và tình cảm đối với cô ta.

Tinh Ngọc: “……” Hai người này có phải đang có cái bánh nướng lớn không? Chạy tới chỗ cô khoe ân ái, còn muốn một chân dẫm lên cô!

Quá đáng!

“Tóm lại, Tô Tinh Ngọc, cô đừng vọng tưởng tôi sẽ liếc nhìn cô một cái, cũng đừng cố gắng thu hút sự chú ý của tôi nữa, những cái đó đều vô ích, đừng làm người không biết xấu hổ nữa!” Sở Tử Hàng nói một cách đầy mỉa mai.

Giang Lăng Việt đang đi lên cầu thang lầu hai thì nghe thấy âm thanh, nhíu mày, thầm nghĩ sao anh ta lại tới đây? Còn mắng người phụ nữ của anh như vậy!

Trong lòng anh đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Giang Lăng Việt đang muốn đi nhanh hơn, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ phẫn nộ nói: “Anh có phải có bệnh hay không? Cả ngày đều ảo tưởng tôi thích anh, anh cho rằng anh là ai?! Anh nói xem anh có chỗ nào tốt hơn Giang Lăng Việt?

Lớn lên không đẹp trai bằng anh ấy, không cao bằng anh ấy, dáng người không tốt bằng anh ấy.

Không có khí phách, không có can đảm, tầm nhìn cũng nhỏ hơn so với anh ấy.

Anh ngoại trừ suốt ngày trầm mê trong tình yêu nam nữ thì còn có cái gì?!

Mỗi ngày đều chạy tới chỗ tôi tạo cảm giác tồn tại, anh cho rằng anh là nhân dân tệ sao, tôi cần anh làm tôi tỉnh táo mỗi ngày à?!”

Bỗng nhiên nghe thấy những lời này, Giang Lăng Việt thực sự ngây ngẩn cả người.

Trước đây khi anh và Sở Tử Hàng ở cạnh nhau, người khác chỉ biết mỉa mai anh vô dụng, trong khi Sở Tử Hàng tựa như một thiên chi kiêu tử, được mọi người khen ngợi.

Không ngờ Tô Tinh Ngọc lại nghĩ về anh như thế, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy có chút khác thường.

Tuy rằng anh tin tưởng mình không kém hơn so với Sở Tử Hàng, nhưng anh đã nghe quá nhiều những bình luận tiêu cực về anh, chưa từng có ai khen ngợi anh giống như Tô Tinh Ngọc.

Trong lúc Giang Lăng Việt đang sửng sốt, Sổ Tử Hàng rất tức giận, cô cho rằng cô là ai?! Lại dám đem Giang Lăng Việt tên lưu manh chơi bời lêu lổng đó ra so sánh với anh ta!

Anh ta đường đường là sinh viên năm bốn của đại học Giang Tân, tùy tiện lấy lấy một thành tích nào ra cũng tốt hơn trăm lần so với Giang Lăng Việt!

“Tô Tinh Ngọc!……”

Sở Tử Hàng vừa muốn phản bác, Tinh Ngọc lập tức giơ tay đánh gãy lời anh ta, nhìn về phía Hà Mẫn nghiêm túc nói: “Còn cô! Hà Mẫn! Cô coi anh ta như là báu vật, cứ về nhà cung phụng cho anh ta là được. Bất quá, cô có thể đừng mỗi ngày đều ở trước mặt tôi cường điệu các người có bao nhiêu ân ái hay không?!

Còn bảo tôi đừng dây dưa anh ta, tôi cảm ơn cô a! Rốt cuộc là con mắt nào của cô nhìn thấy tôi thích anh ta?! Anh ta có chỗ nào đáng giá cho tôi thích?!”

Lúc Hà Mẫn vừa nghe cô đem Giang Lăng Việt ra so sánh với Sở Tử Hàng liền khϊếp sợ rồi, trước tiên không nói đến Giang Lăng Việt có tốt như vậy không, đơn giản chỉ nói đến thần thái vừa rồi của Tinh Ngọc, điều mà trước đây Tô Tinh Ngọc hoàn toàn không có! Ngay cả cô ta đều nhịn không được mà âm thầm thưởng thức bộ dáng tranh luận của tinh Ngọc.

Chẳng lẽ đây là thủ đoạn mới của cô? Có đúng không? Cô đang muốn dùng lạt mềm buộc chặt để chiếm được trái tim của Tử Hàng. Nhất định là như vậy!