Chương 15: Thiếu chút nữa bị đánh

Hà Mẫn nhìn vào gương mặt xinh đẹp động lòng người của Tinh Ngọc, càng nghĩ càng sợ hãi, nếu như Tử Hàng thật sự rơi vào bẫy của Tinh Ngọc thì sao?!

Không được, cô ta tuyệt đối sẽ không để cho Tinh Ngọc thực hiện được!

“Tinh Ngọc, tôi biết cô cũng thích Tử Hàng, trước đây cô cầu xin tôi dẫn cô đến ký túc xá của Tử Hàng, còn không phải là muốn mỗi ngày đi đến ký túc xá của anh ấy cản người sao? Sao mới qua một thời gian ngắn như vậy, cô lại không thích anh ấy?

Tôi biết, hiện tại cô đang muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh ấy. Tử Hàng sẽ không mắc bẫy của cô đâu!”

Hà Mẫn nói xong, khẩn trương mà nhìn về phía Sở Tử Hàng.

Sở Tử Hàng giống như tìm được tri kỷ của mình, nắm tay Hà Mẫn thật chặt.

“Tô Tinh Ngọc, đừng chơi những thủ đoạn thấp hèn như vậy, bằng không tôi sẽ làm cho cô phải hối hận!”

Tinh Ngọc: “……!!”

Cho nên những lời cô vừa mới nói đều vô ích!

Hai người cảnh cáo xong, xoay người muốn đi, giây tiếp theo liền nhìn thấy một người đàn ông đang khoanh tay đứng dựa vào tường.

Khóe môi người đàn ông nhếch lên, trong mắt trần đầy sự trào phúng.

Sở Tử Hàng xoay người nhìn về phía Tinh Ngọc, lại mắng: “Tô Tinh Ngọc, bởi vì cô nhìn thấy anh ta cho nên mới nói tốt về anh ta như vậy! A! Hai bên tính kế, cực kỳ dối trá!”

Hà Mẫn chợt nhìn thấy Giang Lăng Việt, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, giây tiếp theo nghe Sở Tử Hàng nói mới hiểu được, thì ra người đàn ông này chính là Giang Lăng Việt.

Nhưng mà, thật đáng tiếc.

Tinh Ngọc nghe vậy có chút sửng sốt: “Ai tới?”

Nói rồi cô thò đầu ra bên ngoài, nhìn thấy Giang Lăng Việt bộ dáng như đang xem kịch.

“Còn giả bộ?! Cô thật làm người ta ghê tởm!” Ánh mắt của Sở Tử Hàng như đang nhìn rác rưởi.

Ánh mắt đó của anh ta là sao?! Tinh Ngọc giận: “Sở Tử Hàng, tôi cho anh mặt mũi sao? Ạn đang ra vẻ mình là ai đây? Có bệnh thì đến bệnh viện trị đi! Đừng đến trước nhà chúng tôi phát điên!”

“Tô Tinh Ngọc!”

Sở Tử Hàng nổi giận gầm lên một tiếng, bị mắng như thế trước mặt Giang Lăng Việt, anh ta không thể nhịn liền giơ tay muốn tát vào mặt Tinh Ngọc.

Không phải chứ? Tên nam chính chó má này còn có khuynh hướng bạo lực?!!

Tinh Ngọc sợ tới mức vội vàng hai tay ôm đầu, nhưng không nghe thấy âm thanh tát tay như trong tưởng tượng, mà lại nghe thấy âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Sở Tử Hàng.

“Giang Lăng Việt, tốt nhất là anh đừng xen vào việc người khác!”

Tinh Ngọc ngẩng đầu, đối diện với một bóng dáng cao lớn, là Giang Lăng Việt! Anh ngăn tay của Sở Tử Hàng lại!

Cám ơn trời đất, may mắn là anh tới!

Giang Lăng Việt nghiêng đầu nhìn cô một cái, Tinh Ngọc lập tức dựng ngón tay cái cho anh, đôi mắt sáng lên nói: “Đẹp trai!”

Giang Lăng Việt: “……” Nhưng cũng không cần phải cười xinh đẹp như vậy trước mặt người ngoài! Chướng mắt!

“Tiện nhân!” Sở Tử Hàng nổi giận mắng, giây tiếp theo liền kêu rên ra tiếng.

“Tử Hàng!” Hà Mẫn ở một bên lo lắng kêu lên.

Giang Lăng Việt dùng sức bóp chặt tay Sở Tử Hàng, trầm giọng nói: “Rửa sạch miệng của cậu trước khi nói chuyện.”

Sở Tử Hàng dùng sức ném tay của anh ra, khinh miệt nói: “Anh cho rằng anh là ai? Một đứa con bị Giang gia bỏ rơi có tư cách gì mà nói những lời như vậy với tôi?!”

Giang Lăng Việt không giận mà lại cười: “A, cô ấy nói không sai, cậu xác thật so với tôi nhỏ hơn.”

Sở Tử Hàng rất khinh thường, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ không phải sao? Anh cho rằng chỉ dựa vào một cái miệng là có thể thắng được? Buồn cười!”

Tinh Ngọc cười nhạo nhìn về phía Sở Tử Hàng: “Không phải anh suốt ngày đều nói rằng tôi thích anh, một sự thật không hề tồn tại, anh mới là người buồn cười nhất!”

“Hừ! Tô Tinh Ngọc, cô tốt nhất nói được thì làm được! Đừng đến lúc đó lại chạy đến trước mặt tôi liếʍ mặt, cầu xin tôi nhìn cô một cái!” Sở Tử Hàng liếc nhìn Tinh Ngọc khinh miệt nói.

“Tôi vốn cho rằng cậu sẽ có chút tiền đồ, không nghĩ tới cậu lại bất ổn như vậy.” Giang Lăng Việt đột nhiên nói, đánh gãy Tinh Ngọc đang muốn mắng chửi.

Sở Tử Hàng ngẩn ra, rồi sau đó mới phản ứng lại Giang Lăng Việt là đang nói anh ta, lập tức vẻ mặt âm trầm nói: “Tôi như thế nào không cần phải anh định nghĩa!”

“A, Tô Tinh Ngọc, trước kia ánh mắt của em cũng thật kém!” Giang Lăng Việt đột nhiên nhếch môi nhìn về phía Tinh Ngọc nói một câu như thế.

Tinh Ngọc rất đồng ý nói: “Đúng vậy! Tôi hận không thể quay trở lại quá khứ tát cho "tôi" ngu ngốc đó vài cái, đây là loại người gì a?!”

“Hừ! Mẫn Mẫn, chúng ta đi!” Sở Tử Hàng phẫn nộ hô một tiếng, kéo Hà Mẫn đi xuống lầu.

Chờ hai người đều đi rồi, Tinh Ngọc nhìn về phía Giang Lăng Việt nói: “Vừa rồi cảm ơn anh a, bằng không tôi thiếu chút nữa là bị đánh rồi!”

Giang Lăng Việt hừ nhẹ một tiếng, phun ra một chữ: “Ngốc!”

Tinh Ngọc giận, vừa định phản bác, lại nghe anh nói: “Sau không đạp cậu ta một cú trước rồi chạy vào nhà? Ở trên địa bàn của mình còn bị bắt nạt thành như vậy.”

Tinh Ngọc bật cười: “Phốc ~ anh cho rằng tôi là anh sao? Phản ứng nhanh như thế nào được?!”

Giang Lăng Việt cũng hơi cong khóe môi, hai người đối diện, Tinh Ngọc nhìn về phía anh nói: “Đúng rồi, anh đến đây có chuyện gì không?”

“Tôi đem xe đạp của ba em trở lại, đây là chìa khóa xe.” Giang Lăng Việt nói, đưa cho Tinh Ngọc một cái chìa khóa nhỏ.

Tinh Ngọc nhận lấy, lại nói: “Được, tôi nhận được rồi.”

Bầu không khí đột nhiên có chút im lặng, Tinh Ngọc nghĩ đến gì đó, hỏi anh: “Tiểu Phi gần đây như thế nào?”

Anh nhạt nhẽo nói: “Vẫn như cũ.”

“Như cũ là như thế nào?” Tinh Ngọc trừng mắt nhìn anh.

Giang Lăng Việt: “……”

“Ít nói.”

Tinh Ngọc: “……”

“Được rồi.”

“Sở Tử Hàng thường xuyên tới làm phiền em?” Giang Lăng Việt hỏi.

Tinh Ngọc sửng sốt, nói: “Không có, đây là lần đầu tiên anh ta tìm tới nơi này, trách tôi đem chuyện anh ta và Hà Mẫn yêu đương nói cho người nhà của anh ta.”

Giang Lăng Việt trầm mặc một lát, nói: “Sau này nếu cậu ta lại đến làm phiền em, em có thể gọi điện thoại cho tôi.”

“Hả? Anh có điện thoại sao?” Tinh Ngọc hiếu kỳ nói, ở niên đại này điện thoại rất hiếm và rất đắt.

“Ừ. Em đi lấy giấy bút ra đây, tôi viết số điện thoại cho em.” Anh trầm giọng nói.

Tinh Ngọc làm theo lời anh nói, nhanh chóng cầm notebook và bút máy ra.

Giang Lăng Việt nhận lấy, ở trang thứ nhất viết tên của mình và một chuỗi dãy số, chữ viết rõ ràng và khỏe khoắn.

Tinh Ngọc nhìn vào dãy số có 6 chữ số, hiếu kỳ nói: “Đây là số điện thoại gì?”

Anh trầm giọng nói: “Đại ca đại.”

Tinh Ngọc: “……” Xin lỗi, cô có chút muốn cười.

“Vậy, anh có muốn vào ngồi một lát không?” Tinh Ngọc khách khí nói.

Giang Lăng Việt nhàn nhạt nói: “Không được, tôi còn có việc bận, đi trước.”

Anh nói xong xoay người xuống lầu, Tinh Ngọc "ồ" một tiếng, nhìn theo anh đi xa.

Hai giây sau lẩm bẩm nói: “Không đúng a, trong nhà lại không có điện thoại, mình lấy cái gì gọi điện thoại cho anh ấy?……”

Trong một con hẻm nhỏ.

Sở Tử Hàng và Hà Mẫn sóng vai đi ở trên đường, nắm tay cô ta trầm giọng nói: “Mẫn Mẫn, em yên tâm, trong nhà giới thiệu người kia cho anh, một chút anh cũng không thích, anh chỉ thích em, chờ em tốt nghiệp, chúng ta liền kết hôn!”

Hà Mẫn vẻ mặt cảm động mà nhìn anh ta nói: “Tử Hàng, chỉ cần anh không thay lòng, mặc kệ là gặp khó khăn gì, em cũng sẽ ở bên cạnh anh.”

Hai người nói, thâm tình ôm nhau.

Sở Tử Hàng ôm eo Hà Mẫn, âm trầm nói: “Lúc trước cô của anh có gọi điện thoại về nhà, còn nói tháng sau Giang Lăng Việt sẽ kết hôn, hừ, anh ta cũng chỉ có thể xứng với tiện nhân Tô Tinh Ngọc.”