Chương 22: Kiều Sở Uyển

Mỗi khi nhớ tới hôn lễ cùng ngày, lúc đó lão thái quân còn khoẻ mạnh để bà dập đầu kính trà trước bài vị nguyên phối, cùng với An Ninh Hầu trầm mặc mà mặc kệ hết thảy, Nghĩa An huyện chủ cảm thấy tâm như bị kim đâm.

Sau khi thành thân, càng thuyết minh An Ninh Hầu phủ đối với bà coi khinh.

Thấy huyện chúa lại một lần lâm vào bên trong hận ý, trong lòng Mã ma ma than một tiếng, chỉ có thể ngừng khuyên nhủ.



Quan Âm các của Nghĩa An huyện chủ cùng Nguyệt Chi các Kiều Sở Tâm cách nhau một cái hoa viên nhỏ.

Cuối đông trời giá rét, hạ nhân phụ trách hoa viên nhỏ đã sớm quét dọn sạch một lần hàn băng ngưng kết trên mặt đất, hiện giờ còn chưa tới canh giờ buổi tối vẩy nước quét nhà, đúng là thời điểm trên mặt đất kết băng nghiêm trọng nhất.

Thu Hồi chú ý mà đỡ Kiều Sở Tâm. Trên cành cây khô treo đầy tuyết đọng, từng mảnh bông tuyết chậm rãi từ trên trời giáng xuống, rơi xuống đất thành sương.

Kiều Sở Tâm bỗng nhiên nhìn đến một bóng người khác từ hoa viên đang hướng bên này đi tới.

Nàng đi thật chậm, đối phương lại đi thật nhanh. Chỉ chốc lát sau, một nữ tử thân hình thon dài, khoác áo lông chồn màu trắng liền xuất hiện ở trong tầm mắt nàng.

“Là đại tiểu thư!” Thu Hồi hô nhỏ nói.

Kia chẳng phải là nữ chính? Nghe vậy, Kiều Sở Tâm dừng lại bước chân.

Nghênh diện chính là một khuôn mặt lấy thu thủy vì thần ngọc vì cốt, lầm trụy phàm trần tuyết trung tiên*.

(*) Ý chỉ vẻ đẹp như nước mùa thu, lấy ngọc làm gốc. Làm người ta lầm tưởng thần tiên rơi xuống thế gian.

Khoảnh khắc nhìn thấy nữ chính trong nguyên văn, Kiều Sở Tâm cảm giác tâm thần mình đều hoảng hốt một chút. Ngày xưa có Tào Thực Lạc Thần phú, Tào Tử Kiến* những sán hoa chi luận đó, hiện tại mới có diện mạo chân thật.

(*) Mình tra gg thì nhân vật Tào Thực này có tình cảm với chị dâu, viết nên bài thơ Lạc Thần phú. Lạc thần phú là bài thơ của Tào Thực rất nổi tiếng. Thông qua những vần thơ này đã kể về mối tình giữa Tào Thực và Chân Thị. Với cơ duyên gặp gỡ nên Tào Thực luôn muốn được lấy Chân Thị mặc dù đây sau đó là chị dâu của mình. Và trong một đêm dạo chơi bên dòng sông Lạc và nghỉ đêm ở đó ông đã mơ thấy Chân thị và tỉnh giấc viết nên bài thơ Lạc thần phú.

Lấy bông tuyết đầy trời làm bối cảnh, Kiều Sở Uyển là nhan sắc lóa mắt nhất trong thiên địa. Doanh bước chậm rãi, nàng tựa hàn mai ngạo trán, đem hết thảy chung quanh đều biến thành phụ trợ cho nàng.

“Nhuyễn Nhuyễn, muội đã về nhà.”

Thời điểm nhìn Kiều Sở Tâm, băng tuyết hòa tan, Kiều Sở Uyển lộ ra ý cười nhu hòa.

“Gặp qua đại tiểu thư.” Thu Hồi hành lễ.

“…… Tỷ tỷ?” Kiều Sở Tâm kêu, bất đắc dĩ nhìn đến đáy mắt Kiều Sở Uyển xẹt qua một tia kinh ngạc cùng Nghĩa An huyện chủ không có sai biệt.

Trước đây nguyên chủ rốt cuộc là gọi người nhà nàng như thế nào nha?

“Nhuyễn Nhuyễn đã trưởng thành.” Kiều Sở Uyển ôn ôn hòa hòa mà cười cười, trên mặt lộ ra hoài niệm. Từ khi mười ba tuổi nàng quyết ý đi theo tiểu cữu cữu làm ăn buôn bán, Nhuyễn Nhuyễn liền không còn gọi nàng là tỷ tỷ nữa. “Nhuyễn Nhuyễn là vừa từ nơi Huyện Chúa lại đây sao?”

Nghĩa An Huyện Phủ lấy quân thần chi lễ, không cho phép hạ nhân trong phủ gọi bà là phu nhân, mà phải gọi bà là Huyện Chúa. Kiều Sở Uyển là kế nữ, liền cũng theo mọi người kêu mẹ cả một tiếng ‘ Huyện Chúa ’. Trên thực tế, phu nhân An Ninh Hầu là chính nhất phẩm cáo mệnh, mà Huyện Chúa là tước vị nhị phẩm.

“Đúng vậy.” Kiều Sở Tâm nhẹ nhàng mà gật gật đầu. Nhuyễn Nhuyễn là nhũ danh nguyên chủ sao?

“Vừa lúc. Ta muốn đi tìm muội, không nghĩ liền gặp trong hoa viên. Đi thôi, ta bồi muội đi một đoạn đường.” Kiều Sở Uyển nói, đi đến bên người Kiều Sở Tâm cùng nàng sóng vai mà đứng.

Kiều Sở Uyển lớn tuổi hơn Kiều Sở Tâm hai tuổi, dáng người nàng như cành liễu, dáng người cao gầy thon gầy, so với Kiều Sở Tâm vừa mới mười lăm tuổi , đã là một thiếu nữ ngọc mạo, phong hoa chính mậu thướt tha.

Kiều Sở Tâm gom lại áo lông chồn màu trắng trên người mình, đột nhiên cảm giác có chút khẩn trương.