Chương 23: Nhuyễn Nghuyễn

Ở trước mặt Kiều Sở Uyển, Kiều Sở Tâm không dám thiếu cảnh giác. Đối phương không đơn giản là nữ chủ trong nguyên văn, hay là tỷ tỷ nguyên thân từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

Mà nàng…… Ngủ với nam chủ. Chỉ bằng điểm này, trong lòng Kiều Sở Tâm đối mặt với Kiều Sở Uyển liền chột dạ, chỉ mạnh mẽ đè thần sắc mình như thường. Tuy rằng Vũ Vương bị bằng hữu bầu thành sử thượng nhất không có tồn tại cảm nam chủ, nhưng không thể phủ định hắn là người thắng cuối cùng trong nguyên văn, hắn cưới nữ chủ Kiều Sở Uyển, hai người nắm tay khai sáng trời yên biển lặng thái bình thịnh thế.

Nếu quan hệ Kiều Sở Tâm cùng Kiều Sở Uyển ác liệt chút, có lẽ nàng sẽ không thẹn thùng như vậy. Chính là tỷ muội khác mẹ tuy rằng cảm tình không được tốt lắm, lại xa xa không đến đối nông nỗi tranh phong. Tình tỷ muội không thoải mái, thậm chí chỉ là Kiều Sở Tâm đơn phương căm thù Kiều Sở Uyển.

Thu Hồi tự giác thả chậm bước chân, lui xuống phía sau hai vị chủ tử, cách xa nhau ước chừng hai trượng.

“Nhuyễn Nhuyễn gầy.” Kiều Sở Uyển nói, săn sóc mà chiếu cố muội muội nện bước cùng nàng đi hướng Nguyệt Chi các. “Nếu trên đường không bị việc vặt trì hoãn, ngày ấy vốn nên ta đi thăm muội. Nghe đệ đệ nói, ngày cuối đông thú muội sốt đến mơ hồ, bất tỉnh nhân sự?”

Kiều Sở Uyển mục như điểm sơn, bên trong lo lắng không có một chút nào là làm bộ.

Nghĩa An huyện chủ căm ghét hầu phủ, vạn sự mặc kệ, mặc dù là cốt nhục thân sinh cũng không thăm hỏi đến. Lão thái quân đi về cõi tiên cực kỳ coi trọng huyết mạch truyền thừa, trọng tâm đều đặt ở trên người độc đinh hầu phủ Kiều Sở Ngang. Khi còn bé, ở trong phủ giữa hai nữ hài, cũng chỉ có nguyên phối sinh ra Kiều Sở Uyển có thể được lão thái quân vài phần xem với con mắt khác, chỉ vì nguyên phối phu nhân cùng lão thái quân đều họ Hoàn, xuất từ phủ Trấn Quốc Công.

Kiều Sở Tâm khi còn nhỏ, vào ban đêm khóc đến lợi hại, chưa đủ tháng liền bị ôm ra khỏi Quan Âm các. An Ninh Hầu tính tình thanh lãnh, làm người cũ kỹ nghiêm khắc, thêm chuyện mọi việc bận rộn, lực chú ý phân cho hai nữ nhi thiếu đến đáng thương. Lúc đó Kiều Sở Uyển hai tuổi đối với sinh mệnh mới trong phủ tò mò không thôi, thường thường ghé vào mép giường Kiều Sở Tâm nhìn muội muội, đến cuối cùng hai nữ hài bị dưỡng ở bên nhau.

Nói đến kỳ quái, Kiều Sở Tâm bị để vào sân sau Kiều Sở Uyển, tiểu nhi đêm khóc liền ngừng.

Nhũ danh Nhuyễn Nhuyễn này, cũng là Kiều Sở Uyển đặt cho.

Trong thời gian dài khiếm khuyết tình thương của trưởng bối, trưởng tỷ như mẹ, dần dần nàng lớn lên thành hỗn thế Nữ Ma Vương thường ngày cũng chỉ nghe Kiều Sở Uyển nói.

Chỉ là sau đó, mười ba tuổi Kiều Sở Uyển đột nhiên khăng khăng lây dính kia tràn ngập hơi tiền vị a đổ chi vật, chọc đến lúc trước ghen ghét nàng thượng kinh quý nữ coi đây là từ châm chọc An Ninh Hầu phủ. Trong phủ đàn ông không kỵ sự, nhưng đều là nữ hài Kiều Sở Tâm đã chịu đả kích rất nặng.

Kiều Sở Uyển không phải không rõ ảnh hưởng của mình đối với muội muội, chính là nàng có nguyên nhân không thể không làm như vậy.

Vì đóa chân trời vân kia, trong gương hoa cùng thủy trung nguyệt, nàng ủy khuất muội muội.

“Là tỷ tỷ ảo giác.” Kiều Sở Tâm ngắn gọn mà nói, rất sợ Kiều Sở Uyển nhìn ra manh mối.

Đại nữ chủ văn nữ chủ, cùng thiên tuyển chi nhân vô dị. Kiều Sở Uyển bên ngoài làm buôn bán đã hơn ba năm, lịch duyệt phong phú cùng nữ quyến khác trong nội trạch xưa đâu bằng nay, Kiều Sở Tâm cũng không có nắm chắc đã lừa gạt nữ chủ tú ngoại tuệ trung* trong nguyên thư.

(*)Xinh đẹp, thông minh