Chương 25

Khương Tô Mịch di chuyển ngón tay, muốn nói sự thật, nhưng cô thực sự không biết phải mở miệng như thế nào nên cuối cùng cô thoát khỏi giao diện trò chuyện và mở ứng dụng môi giới mà cô đã tải xuống vài ngày trước.

Lúc đầu cô không muốn làm phiền Tần Dực quá lâu nên cô định thuê tạm nhà trước, nhưng giờ nếu sau khi quay xong chương trình mới rời đi thì cô nghĩ cô cũng có thể cân nhắc đến việc mua nhà.

Khương Tô Mịch kết hôn với Kỷ Trì Sâm khi cô vẫn đang tìm kiếm nhà ở.

Mở trang rao bán nhà, Khương Tô Mịch xem các căn đang có sẵn rồi bắt đầu chọn nhà.

Đầu tiên, cô định chọn một căn gần công ty, nhìn qua hình ảnh thì Khương Tô Mịch khá là hài lòng về mọi mặt, gần như muốn liên hệ với người môi giới, nhưng khi nhìn thấy chủ đầu tư căn nhà là một công ty bất động sản thuộc sở hữu của Kỷ Thụy…

Khương Tô Mịch im lặng thoát khỏi giao diện.

Không ngờ những bất động sản tiếp theo mà cô quan tâm đều là tài sản thuộc sở hữu của công ty bất động sản Kỷ Thụy.

Không phải không có những căn khác, nhưng những căn đó chắc chắn không tốt bằng của Kỷ Thụy.

Đặc biệt là vị trí.

Suy cho cùng, Kỷ Thụy là một tập đoàn lớn thì sẽ tự nhiên có lợi thế khi đấu giá khu vực.

Khương Tô Mịch chán nản đặt điện thoại xuống, giờ cô đã biết rõ câu nói nếu không nhìn thấy sản nghiệp của Kỷ Thụy trong vòng 500 mét kể từ khi đi ra ngoài, chứng tỏ ngươi không ở Trung Quốc thật là sự thật.

Cô vẫn nên đợi đến khi việc ghi hình chương trình kết thúc rồi thuê một căn nhà trước, sau đó mới từ từ chọn chỗ ở.

Khương Tô Mịch hạ thấp yêu cầu của mình, nhà trả góp cũng có thể chấp nhận được.

Lại nhấc điện thoại lên xem thời gian, phát hiện mình đã ngâm hơn nửa giờ, người cũng bị hơi nước hấp hơi có chút choáng váng, Khương Tô Mịch từ trong bồn tắm đứng dậy.

Sau khi sấy tóc xong, Khương Tô Mịch đặt cơ thể lên chiếc giường êm ái và ngủ thϊếp đi ngay tức khắc.



Sau khi ngủ một giấc ngon lành, Khương Tô Mịch liếc nhìn lịch trình của mình, ngày mai cô phải quay lại công ty để chọn kịch bản, buổi chiều có buổi thử giọng, có lẽ sau khi chương trình này kết thúc cô sẽ lập tức bắt đầu quay lại làm việc trên trường quay.

Hôm nay không có việc gì cả.

Cô duỗi người, mở cửa và đi ra ngoài.

Khi đi đến phòng khách, cô phát hiện mẹ Kỷ không biết đã đến lúc nào, đang ngồi trong phòng khách xem TV.

Bà để ý thấy Khương Tô Mịch đang đi xuống lầu, liền vui vẻ gọi cô: “Tô Mịch, con mau đến ăn sáng nhanh lên. Sau đó chúng ta sẽ cùng đi mua sắm.”

“Hai ngày qua, có nhiều cửa hàng quần áo nhắn tin thông báo cho mẹ biết hiện đang có rất nhiều mẫu mới phong cách mùa thu. Ăn xong chúng ta sẽ đến xem thử.”

Nghe tin có mẫu quần áo mới, Khương Tô Mịch cũng tỏ ra thích thú: “Được, con xong ngay đây.”

Ăn sáng xong, hai người ra ngoài, rồi đi thẳng đến trung tâm mua sắm cao cấp lớn nhất thành phố Hoa.

Hai người bắt đầu mua sắm từ tầng một đến tầng sáu, xem qua gần như tất cả các nhãn hiệu, cuối cùng thấy đã thấm mệt nên gọi người mang hết số chiến lợi phẩm này về nhà, sau đó đi đến tòa nhà B của trung tâm thương mại để tìm nơi ăn cơm.

Khi họ vào phòng riêng, Khương Tô Mịch tháo kính râm và khẩu trang ra, cùng mẹ Kỷ gọi món.

Ăn xong, mẹ Kỷ từ trong túi lấy ra một chiếc máy tính bảng, hào hứng gọi Khương Tô Mịch đến ngồi cạnh.

Khương Tô Mịch lau miệng rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.

Mẹ Kỷ mở album ảnh trên máy tính bảng của mình và nhấp vào một bức ảnh có độ phân giải cao.

Mắt phượng mày ngài, khí chất lạnh lùng lãnh đãm.

Là một anh chàng đẹp trai.

Khương Tô Mịch ngạc nhiên nhìn bà.

Mẹ Kỷ bắt đầu giới thiệu cô như bảo bối: “Đây là một nhà văn, cậu ấy là con trai bạn của bạn bác, chơi piano rất hay còn từng đoạt giải thưởng.”

Sau khi giới thiệu xong, mẹ Kỷ lại kéo xuống.

Người này mặc vest, có nét mặt rắn rỏi và chững chạc, hoàn toàn khác hẳn với người trước đó.

Mẹ Kỷ: “Chàng trai này là người trở về từ nước ngoài, hiện đang làm việc trong một ngân hàng đầu tư. Người này là mẫu người ưu tú trong kinh doanh.”

Người cuối cùng là một người mẫu.

Đôi mắt của Khương Tô Mịch lập tức sáng lên ngay khi nhìn thấy bức ảnh.

Anh ta có mái tóc vàng trông vừa mềm mại vừa soái khí, ngũ quan tinh xảo, điều hiếm có nhất ở anh ta có khí chất thiếu niên.

Khương Tô Mịch không khỏi khen ngợi: “Đẹp trai quá!”

Mẹ Kỷ mỉm cười: “Mẹ cũng nghĩ anh ta đẹp trai nhất, tên là Dịch Lăng. Anh ấy là người mẫu, cao 1m90!”

Bà nghiêng đầu nhìn Khương Tô Mịch: “Vậy hẹn gặp nói chuyện nhé?”