Chương 33: Oan (2)

“Một chút việc nhà lại làm ồn tới mức mọi người đều biết, khiến cho mọi người chê cười rồi, Bán Hạ nhà tôi đâu?” Vẻ mặt Thẩm Tứ Bảo bình tĩnh, nhẹ nhàng thản nhiên.

Triệu Hà nói: “Phó bí thư Thẩm, tôi cần phải phê bình một chút, vợ của anh thật sự rất quá đáng!”

Thẩm Tứ Bảo chắp tay trước ngực: “Tần Tú là người đàn bà đanh đá, tôi sẽ nhắc nhở lại cô ấy, xin lỗi đã làm phiền tới mọi người, tôi thật sự thấy rất có lỗi!”

Lời đồn đại chỉ có thể nói sau lưng, Triệu Hà muốn điều tra Thẩm Tứ Bảo, cũng cần phải thu thập bằng chứng trước.

Phó bí thư cũng đã xin lỗi rồi, cô ấy còn có thể nói gì, chỉ có thể bỏ qua cho người ta.

Cô ấy nói: “Đứa bé có thể mang đi, nhưng phải chăm sóc cho thật tốt, nếu cò có lần sau, hai vợ chồng anh phải đeo còng đấy.” Lại nói: “Cảm ơn Pháp Điển một chút đi, hôm nay con gái của anh, chính là do cậu ấy cứu.”

Quay đầu nhìn Cố Pháp Điển, Thẩm Tứ Bảo nói: “Pháp Điển, mấy ngày hôm trước gặp ba của cháu, có nhắc tới mấy anh em các cháu, anh ấy nói ba đứa con trai, có hai đứa lấy học bổng du học nước ngoài, làm cho anh ấy rạng rỡ mặt mày, chỉ có cháu, e là sau này phải đi làm công nhân vác gạch mà thôi, chú đã khuyên anh ấy, trẻ con còn nhỏ bướng bỉnh một chút cũng chẳng sao, chúng ta không phải là đang vác gạch, mà là góp một viên gacghj cho sự nghiệp xây dựng xã hội chủ nghĩa. Chú xem trọng cháu, loại người không phân được phải trái như dì Tần Tú của cháu, nên đánh chết mới đúng, cháu đánh đáng lắm.”

Ý gì chứ?

Rõ ràng Cố Pháp Điển chưa từng đánh Tần Tú, lúc này Thẩm Tứ Bảo mở miệng đóng miệng, lại biến cậu ấy thành hung thủ đánh người rồi?

Anh ta còn rộng lượng tha thứ cho cậu ấy nữa?

Hơn nữa, mặc dù hai ba con bọn họ hai người hai nơi, nhưng quan hệ của cậu ấy và ba cũng không tệ. Em gái là do cậu ấy hại chết, mà ba cực kỳ yêu thương em gái, cho nên ba và cậu ấy đều rất đau khổ, cũng không thích gặp mặt, nhưng trái tim bọn họ thì ở gần nhau.

Cố Pháp Điển cũng biết, ba cậu ấy tuyệt đối sẽ không nói cậu ấy như vậy trước mặt người khác.

Nhưng mấy lời này của Thẩm Tứ Bảo là cố ý bôi đen, nếu không phải Cố Pháp Điển biết rõ con người của ba mình, không phải đã tin rồi sao.

Con người này thật đúng là, một cái miệng hai lớp da, gϊếŧ người không thấy máu!

Nhìn đi, Triệu Hà cũng tin kìa, ngón tay chỉ vào Cố Pháp Điển, ánh mắt rét lạnh: Sau này không được phép đánh người lung tung!

Thẩm Tứ Bảo cười tủm tỉm, đi tới: “Bán Hạ nhà chú đâu?”

Cố Pháp Điển nói: “Phó bí thư Thẩm, thứ có thể khiến cho một người lễ phép hiền hòa như chú cũng phải dùng rút đầu lưỡi ra để dọa con nít, rốt cuộc là bảo vật gì vậy, đồ cổ sao, chẳng lẽ có thể có giá trị mấy chục vạn à?”

Bởi vì Tần Tú sợ anh ta trách cứ, chỉ chửi bới Cố Pháp Điển, mắng Bán Hạ, không hề nói chuyện đồng bạc ra.