Chương 45: Chân tướng (4)

Tần Tú bĩu môi, lòng thầm nói giáo sư chó má, Lâm Quân chỉ là bà cô bốn mươi tuổi mà thôi, có gì giỏi giang chứ?

Chức giáo sư cũng chẳng thể làm cho cô ấy trẻ hơn hai mươi tuổi được.

Phụ nữ ấy à, vẫn là trẻ tuổi mới tốt.

Năm nay cô ta mới hai mươi tám tuổi, xem thường tất cả bà cô từ ba mươi tuổi trở lên.

Cũng không biết Thẩm Tứ Bảo đang suy nghĩ điều gì, suy tư trong chốc lát, lại nói: “Đứa bé Pháp Điển kia chỉ là tính cách hư hỏng, nhưng cái mũi rất thính, nhà máy của chúng ta sắp tư nhân hóa rồi, sau này còn phải sản xuất ra rất nhiều thuốc chính sách không thông qua cho thương nhân nước ngoài, nhỡ đâu bị nó phát hiện ra manh mối gì, lại nói cho Cố Cẩn thì phiền phức, em cũng không muốn gọi Cố Cẩn tới đúng chứ, cho nên em nên nghĩ cách đuổi nó đi”

“Anh nói em đuổi Cố Pháp Điển đi à?” Tần Tú có hơi giật mình.

“Anh cũng coi như là giúp nó, nó chỉ là một đứa bé, lại sống ở một mình, nếu học hư thì phải làm sao?” Thẩm Tứ Bảo hỏi lại.

Thật ra Tần Tú có hơi sợ: “Đứa bé kia lòng dạ đen tối lắm, em sợ…”

“Em không được thì còn có anh, có cái gì mà sợ, can đảm lên đi.” Thẩm Tứ Bảo nói.

Tần Tú lập tức cong khóe môi lên.

Cố Pháp Điển à Cố Pháp Điển, khiến cho thanh danh của cô ta ở trong nhà máy trở nên thối nát, cô ta mà không hung hăng dạy dỗ cậu ấy một trận là không được mà.



Đúng sáu giờ rưỡi Triệu Hà rời giường, tùy tiện rửa mặt một chút thì đi.

Cố Pháp Điển cũng rời giường cùng thời gian đó, nếu là bình thường, bữa sáng cậu ấy cũng chỉ ăn lung tung hai miếng đối phó qua bữa, bánh bao chay hay là bánh mì đều được, nhưng bây giờ có em gái, cũng không thể đối phó cho qua được.

Cho cô bé ăn gì thì được đây?

Đột nhiên vỗ đầu, có rồi.

Mặc áo khoác vào đi xuống lầu, Cố Pháp Điển chạy đi điên, năm phút, đã chạy từ quầy bán đồ ăn vặt về nhà.

Cậu ấy mua kẹo nón và bánh quy động vật nhỏ đóng gói bằng nhựa.

Bánh quy động vật nhỏ thì khỏi phải nói, vừa mềm lại thơm, ăn cùng với sữa bột đậu nành ở trong nhà, cực kỳ ngon.

Kẹo nón, phía trên là bơ cứng, phía dưới là bánh quy mềm, cắn một miếng, mùi sữa thơm nức mũi, bánh quy xốp giòn, ngọt, ngọt thấu tim, thật sự thơm ngon tuyệt vời, chắc chắn là em gái thích.

Không ngừng đẩy nhanh tốc độ chạy về tới cửa nhà, đã thấy mấy đứa nhóc Kỳ Khải, Mã Đồng và Kim Soái ngồi xổm trước cửa nhà cậu ấy.

“Đại ca Pháp, cậu mua đồ ngon gì đó?” Kỳ Khải hỏi.

Cố Pháp Điển vừa suỵt nhỏ tiếng vừa đuổi: “Nhanh đi đi, cẩn thận đánh thức em gái của tôi!”

“Đại ca Pháp, để chúng tôi đi vào đi!” Mã Đồng vẫn còn đang kêu la, Cố Pháp Điển đã đóng cửa.

Đáng thương cho mấy đàn em, lại bị đại ca vô tình vứt bỏ.

Giống y như đúc ngày hôm qua, Bán Hạ đứng ở trước cửa chờ cậu ấy.