Chương 6: Dường như ánh mắt lạnh lẽo của cô chỉ là ảo giác thoáng qua

"Còn chuyện này nữa. Mong cô cách xa cậu chủ ra một chút."

Vu Phần hơi cong lưng đã hoàn toàn ngăn trở tầm mắt của Hứa Vi đang trộm nhìn Thẩm Chiếu.

"Cậu chủ không thích người khác dựa vào quá gần."

Thẩm Chiếu ghét người khác tới gần đã không còn là chuyện mới mẻ gì ở đại học Z, đương nhiên Hứa Vi biết rõ điều này.

Nhưng rõ ràng là, Thẩm Chiếu đối xử với cô ta rất khác biệt.

Lần trước cô ta ngồi cạnh anh, anh có phản cảm chút gì đâu nào… Quản gia của anh dựa vào cái gì mà thay mặt anh từ chối cô ta cơ chứ.

Hứa Vi muốn nhìn Thẩm Chiếu nhưng tầm mắt lại bị chặn ngang, còn nhận thêm một nụ cười vạch trần không chút lưu tình, mặt mũi cô ta không nén được cơn giận, đành hậm hực ngồi sang một bên.

Thẩm Chiếu cảm nhận được không khí xung quanh được lưu thông, khiến anh thoải mái hơn không ít, không tự giác mà giảm xuống khí áp vừa mới khôi phục lại đôi chút.

Trên màn hình phản chiếu bóng ai đang đi đến, anh giống như có cảm giác, ngón tay anh chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ mơ hồ ấy.

Anh xoay đầu lại nhìn, chỉ thấy sườn mặt cô gái nhỏ được ôm trọn bởi mái tóc xoăn nhẹ hơi bồng bềnh, đung đưa lay động theo nhịp chân cô đang từ trên lầu đi xuống, dáng vẻ sạch sẽ vô hại.

Mà ánh mắt lạnh giá như rình trộm con mồi trong một giây kia dường như chỉ là ảo giác của anh mà thôi.

Khi Hứa Nguyện đến gần, cô mới thấy con chó với hình thể khổng lồ nằm dưới bàn, bên chân Thẩm Chiếu.

Đó là một chú chó sở hữu bộ lông vàng, nằm gối đầu lên chân chủ nhân với tư thái lười biếng thích ý. Đôi mắt nó nhanh như chớp đảo qua đảo lại xung quanh mà đánh giá mọi thứ.

Là giống chó có tính công kích mạnh.

Hứa Nguyện cố gắng bình tĩnh, nhưng đôi tay vẫn không khống chế được siết chặt chén trà.

Nỗi sợ chó của cô là tật xấu vẫn luôn giữ lại trước khi bị nhốt trong tòa tháp.

Chú không cho bất kỳ con vật nào tới làm bạn với cô, chỉ dùng ba con chó to lớn đến canh giữ xung quanh cửa tháp. Chỉ cần cô có can đảm bước qua cánh cửa sắt khi chưa được cho phép, lập tức sẽ bị chúng nó cắn xé như đồ ăn.

Vì để gϊếŧ chết ba con chó to ấy mà suýt nữa chân phải của cô đã không còn.

Bước chân của Hứa Nguyện không dừng lại, khóe môi chậm rãi nhếch lệ tạo thành nụ cười, đi tới chỗ Thẩm Chiếu và Hứa Vi.

"Chị họ, anh Chiếu."

Cô đứng lại bên cạnh Thẩm Chiếu, chậm rì rì mà chào anh một tiếng.

Hứa Vi làm bộ nhìn chủ nhân của giọng nói kia một cái, nhịn xuống ý nghĩ muốn trợn trắng mắt.

Bình thường thì lì lợm như trâu, giờ ở trước mặt đàn ông thì chỉ biết uốn éo làm ra vẻ.

Cũng may cô ta biết Thẩm Chiếu không thích cái thể loại như này.

Trong lòng Hứa Vi chắc chắn 100% nhưng vẫn muốn xem thử phản ứng của Thẩm Chiếu như thế nào, cô ta đóng notebook lại, động tác thong dong vô cùng, đôi mắt không ngăn nổi tò mò nhìn về phía bên kia.

Thẩm Chiếu còn chưa nói chuyện, con chó bự đang ngoan ngoãn nằm dưới bàn đột nhiên lắc đầu dữ dội, nổi cơn điên nhào tới chỗ Hứa Nguyện.

Lối đi bên bàn ăn nhỏ hẹp, Hứa Nguyện chưa kịp trốn đã bị con chó xô ngã nằm trên đất.

“Cô chủ!”

“Em ba!”

Chén trà lách cách rơi nát vương đầy ra sàn, Hứa Nguyện té vào đống vụn ly đẫm nước, cả người căng chặt nhìn con chó đang nhe răng cách cô chỉ chừng nửa cái đầu.