Chương 17

Triệu Tiểu Bắc đột nhiên biến sắc, đặc sắc vạn phần.

Mà lời nói tiếp theo của Nguyễn Trì lại làm cho anh càng thêm khẩn trương hơn.

“Sao cậu vẫn còn ở đây?” Nguyễn Trì nhíu mày, ánh mắt thẳng thắn nhìn chằm chằm vào Triệu Tiểu Bắc, cực kỳ không vui.

Triệu Tiểu Bắc khóc không ra nước mắt.

Cách ngày mai còn có hơn bốn giờ, Lý Công không biết có ở bên ngoài canh chừng sẵn hay không, vì mạng nhỏ của mình, Triệu Tiểu Bắc sợ bị anh đuổi ra ngoài, vội vàng lấy ra một lọ thuốc cuối cùng, tha thiết nói với Nhan Như Tinh: “Cái này so với nước mật ong còn ngon hơn đấy.”

Anh xem như hiểu rõ, số 3 này tâm nhãn nhiều lắm.

Trước khi Nguyễn Trì quay lại, trước mặt anh liền giả bộ yếu ớt, giả bộ không biết thứ gì. Sau khi Nguyễn Trì vừa về đến, không nói tiếng nào, trước mặt anh dựa vào thế người khác.

Nói không chừng vừa rồi một người một quỷ này, là cố ý diễn kịch ở trước mặt anh, làm cho anh thả lỏng cảnh giác, nhân cơ hội để uy hϊếp mình!

A!

Anh biết mà, đêm nay sẽ không dễ gì mà thuận lợi như vậy.

Nhan Như Tinh chớp mắt mấy cái, hơi lờ mờ nhìn viên thuốc màu xanh bị Nguyễn Trì đặt ở bên miệng mình, lại nhìn tới vẻ mặt không nỡ của Triệu Tiểu Bắc, cô biết chắc đây là thứ tốt, liền vui vẻ mở miệng ra.

“Cảm ơn anh A Trì.” Nhan Như Tinh bớt cáu kỉnh lại, uống xong viên thuốc, sau đó tươi cười ngọt ngào với Nguyễn Trì.

Triệu Tiểu Bắc: ……

Cái này rõ ràng là đồ của tôi mà.

Viên thuốc không có mùi gì, hương vị giống như nước ngọt bình thường. Uống vào bụng không bao lâu, Nhan Như Tinh phát hiện cảm giác chán ăn trong bụng giảm đi không ít, ngoài mỗi việc đó ra, hình như cũng không có cảm giác gì khác.

Không, hình như có khác một chút.

Nhan Như Tinh thử nâng cánh tay phải lên, đơn giản cử động vài cái, lại khiến cho cô thấy vô cùng gian nan, phút chốc chân chính rời khỏi giường, trong mắt Nhan Như Tinh chợt lóe lên một tia sáng.

“Anh A Trì.” Nhan Như Tinh vừa mở miệng, “người” ngồi bên cạnh liền hiểu được ý của cô.

Vì thế một giây sau, Triệu Tiểu Bắc hoảng sợ phát hiện ra mình không thể động đậy, cả người giống như rơi vào trong vũng bùn, tiến lui không được.

Đợi đối diện với tầm mắt của Nguyễn Trì, trong lòng anh run lên, đột nhiên sáng tỏ, bất chấp những thứ khác, vội vàng nói: “Hết rồi, đây là lọ cuối cùng của tôi, đã đưa cho mấy người rồi.”

Nhận thấy hơi thở ngày càng lạnh của Nguyễn Trì, Triệu Tiểu Bắc liền nhanh trí, lớn tiếng nói: “Nhưng mà tôi biết ai có thứ này!”

Khoảng 5 phút sau.

Một người bị ném vào trong cửa “phịch” một tiếng, nằm trên đất sống chết không rõ.

“Đừng giả vờ.” Triệu Tiểu Bắc vui sướиɠ khi người gặp họa nhìn Lý Công nhắm mắt nằm trên mặt đất, vừa hận vừa sảng khoái.

Nghe được âm thanh quen thuộc, Lý Công mở mắt ra, sau đó nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, dừng ở trên mặt Triệu Tiểu Bắc, kinh ngạc nói: “Anh Triệu, anh chưa chết sao? Thật sự tốt quá.”

Trong lúc nói chuyện, anh ta từ trên mặt đất đứng dậy, cả người kích động cùng vui sướиɠ, tựa như thật sự rất vui vẻ vì Triệu Tiểu Bắc còn sống.

“Đúng vậy, lát nữa tôi sẽ càng tốt hơn!” Triệu Tiểu Bắc nhìn chằm chằm anh ta, ý cười sâu dưới đáy mắt.

“Ơ? Đây là hai người bạn mới sao?” Lý Công không để ý đến anh ta, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn Nguyễn Trì, Nhan Như Tinh.



“Triệu Tiểu Bắc, anh lừa tôi!” Khóe mắt của Lý Công muốn nứt toạc ra, trong mắt tràn đầy hận ý cùng sát ý, gần như ngưng tụ lại thành thực chất.

“Ha” Triệu Tiểu Bắc cười nhạo một tiếng, ánh mắt khinh miệt liếc nhìn anh ta một cái, không thèm tranh cãi với anh ta.

Lý Công ngay lúc này, giống như một con chó chết, thoi thóp nằm trên mặt đất mà thở hổn hển, chỉ có đôi mắt, là trợn tròn lên, tràn đầy lửa giận phẫn nộ.

“Anh ta là ai? Trong bọn họ ai là số 3?” Mặt mày Lý Công dữ tợn, trừng mắt nhìn Triệu Tiểu Bắc, không tiếng động mà hỏi.

Nếu không phải thân thể bị một cỗ năng lực quỷ dị áp chế nhúc nhích không được, anh hận không thể trực tiếp nhào tới, cắt tên khốn Triệu Tiểu Bắc này ra thành tám khúc, nuốt hết vào bụng.

“Cậu đoán xem.” Triệu Tiểu Bắc nhếch môi cười, cực kỳ đắc ý.

Cái chiêu “Họa thủy đông dẫn*” này, mặc dù có chút quá đáng, nhưng mà Lý Công này không được tính là “người”.

(Họa thủy đông dẫn*: có nghĩa là dời tai họa lên trên người khác)

Quả nhiên, Lý Công lại bị anh chọc giận, lý trí vốn đang bên bờ vực sụp đổ, hoàn toàn bị lửa giận thiêu đốt.

“A—” Lý Công thống khổ giãy dụa, đồng thời từ bên trong thân thể anh ta, phát ra từng đợt âm thanh khiến người ta cảm thấy rùng rợn đến ê cả răng.

“Xì……” Một cánh tay xơ xác quái dị màu đen, từ trong bụng của Lý Công vươn ra, sau đó lại có thêm bốn năm cánh tay hình thù quái dị khác, tranh nhau từ các bộ phận trên thân thể của Lý Công mọc ra.

“Dị hóa!” Triệu Tiểu Bắc thấy vậy liền thốt ra, sau đó sắc mặt ngưng trọng, dưới chân nhanh chóng lui về phía sau rời xa Lý Công.

“Không được để cho cậu ta dị hóa thành công.” Triệu Tiểu Bắc thầm nghĩ, đang muốn tiến lên.

Kết quả chỉ nghe “Rầm” một tiếng, Lý Công đã biến thành bộ dạng nửa người nửa quỷ, thân thể nổ tung ầm ầm, máu tươi văng ra khắp nơi xối đầy lên đầu của Triệu Tiểu Bắc, khắp miệng mũi, đều là mùi máu tươi nồng nặc.

Qua một hồi lâu, Triệu Tiểu Bắc mới cảm giác mình lại được sống lại.

Cổ anh cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, đáy mắt dại ra, không có chút tình tiết thừa thãi nào, chẳng qua là kinh hãi.

Anh biết, đây là do con quỷ kia, đang cảnh cáo mưu kế của anh.